Chương 15: Muốn tôi bế cậu đi tắm không?

Hình Tu Trúc nấu canh sườn heo, thịt thơm mà không nhiều dầu, món ăn kèm là khoai tây nghiền, ngô ngọt, bên trên còn rắc một nhúm rau mùi, Hạ Chước biểu thị, mình có thể uống được mười bát canh!

Đây đại khái chính là, bữa cơm đầu tiên.

Sau khi uống xong hai bát, cả người Hạ Chước đều ấm áp hơn, lại không khách khí múc cho mình bát thứ ba. Trong bụng tràn đầy hơi ấm, Hạ Chước thoải mái đến híp mắt, gắp một miếng sườn heo trong bát lên cẩn thận thưởng thức, ngay cả xương tủy bên trong cũng hút sạch.

Ngon quá!

Hình Tu Trúc ngồi một bên, từ từ uống canh, thấy Hạ Chước ăn không ít, nhưng không hề có ý dừng đũa, anh nhíu mày, đặt đũa xuống, hỏi: “Không phải nói cậu là Hoa Đào yêu sao?”

“Chúng (đúng) vậy! Có xấn xề (vấn đề) gì sao?”

Hạ Chước ăn đến nỗi hai má phồng lên, lời nói không rõ ràng.

“Có thể ăn thịt sao?”

“Sao lại không thể chứ!” Hạ Chước ngẩng mặt lên, hai má phồng lên như một chú hamster nhỏ đáng yêu, cũng không biết là quá đầy hay là tức giận nói: “Chỉ cho loài người các anh đốt lửa, không cho yêu quái bọn em bật đèn sao!”

Cậu nuốt miệng thịt trong miệng xuống bụng, giọng điệu nghiêm túc: “Dù sao cũng phải lấy năng lượng từ nó, chúng em ăn không khác gì con người cả!”

Hình Tu Trúc nhìn chiếc bát trống không của Hạ Chước, trầm ngâm: “Khác biệt rất lớn.”

Hạ Chước ngẩn ra: “Khác chỗ nào?”

Lẽ nào loài người lại phát minh ra cách ăn cao cấp hơn? Nói ra thì yêu quái đều học cách nấu chín thức ăn từ con người, nếu có cách ăn cao cấp nào khác, cậu cũng muốn học một chút.

“Lượng ăn.”

Hạ Chước: “....?”

Đây là đang ghét bỏ cậu ăn nhiều sao?

Đôi đũa của Hạ Chước cứng lại, miếng thịt đang sắp đưa vào miệng lơ lửng giữa không trung, ăn cũng không được, mà bỏ xuống cũng không xong.

Do dự một lúc, cậu cẩn thận đặt miếng thịt vào bát mình, rồi lại dùng đũa xếp nó bằng phẳng, nịnh nọt nói: “Em rất dễ nuôi nha! Nên ăn....”

Cậu ầm thầm đếm trong lòng, một bát, hai bát, ba bát....

“Hơi nhiều chút!”

Đã giải quyết xong, cái gọi là một chút của hoa yêu chính là tầm ba bát này.

Được rồi, Hạ Chước cũng cảm thấy lời này của mình có hơi quá đáng, mặt rũ xuống, lầm bầm: “Không phải là do anh nấu quá ngon sao.... vậy lần sau em sẽ ăn ít hơn một chút, anh đừng, đừng không cần em....”

Hình Tu Trúc: “.”

Anh chỉ tùy ý nói một câu thôi, tại sao trong lòng yêu quái nhỏ này lại suy diễn nhiều như vậy.

Sau một lúc, Hình Tu Trúc thở dài.

“Không phải không cần cậu.”

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hạ Chước, hiếm khi anh giải thích: “Sợ cậu ăn nhiều, buổi tối không thoải mái.”

Hạ Chước: “?!”

Niềm vui đến quá đột ngột rồi!

Cuộc đời chính là luôn lên xuống như vậy!

“Anh thật sự là một người rất tốt!!!!”

Hai mắt Hạ Chước sáng lên, hai tay nhỏ vừa cầm xương gặm, còn dính dầu mỡ muốn chạm vào quần áo Hình Tu Trúc, biểu đạt sự vui sướиɠ vô hạn trong lòng.

Hình Tu Trúc bất động thanh sắc lùi về sau nửa bước: “Nếu cậu dám động vào tôi, có thể sẽ như vậy đấy.”

“Ưm! Không động không động! Yên tâm!” Hạ Chước nhanh chóng rút tay về, xấu hổ lấy khăn giấy lau sạch tay, nhưng ý cười nơi khóe miệng không thể dừng lại được.

Hình Tu Trúc bề ngoài có hơi khắt khe một chút, nhưng bên trong lại rất tốt bụng!

Anh không những không đuổi cậu đi, mà còn quan tâm đến cậu.

Bốn bỏ lên năm, Hình Tu Trúc chính là đã yêu cậu rồi! Con của hai người đã sắp lên đại học rồi!

Nếu không phải vì hình tượng xinh đẹp hoàn mỹ của cậu, Hạ Chước đã nằm ra đất lăn lộn rồi.

*

Sau khi ăn no nê, Hạ Chước thoải mái dựa xuống ghế, xoa xoa cái bụng rõ rang đã căng tròn của mình, Hình Tu Trúc không nói lời nào thu dọn bát đĩa.

Hạ Chước dựa vào lưng ghế, lấy danh nghĩa chân không cử động được mà ngồi đấy, lại nhìn trộm Hình Tu Trúc đang nghiêm túc rửa bát đĩa, như có như không hỏi anh.

“Anh ở một mình à?”

“Ừm.”

“Bình thường trong nhà không có ai sao? Ngay cả dì dọn dẹp cũng không có sao?”

“....ừm.”

“Tại sao vậy?”

“....”

“Vậy, vậy đổi câu hỏi khác, căn biệt thự này của anh bao nhiêu tiền vậy?”

“....”

Có thể nhìn ra được, Hạ Chước thật sự không biết nói chuyện.

Hình Tu Trúc vừa rửa xong bát đĩa, lau bàn tay ướt lên khăn, ngẩng đầu, thanh lãnh nhìn Hạ Chước: “Yên lặng là một đức tính tốt.”

Hạ Chước chớp chớp mắt, nuốt nước bọt, suýt chút nữa lại bị thái độ của Hình Tu Trúc dọa sợ.

Nhưng Hạ Chước lại nghĩ đến vừa rồi Hình Tu Trúc trong ngoài không giống nhau, nên to gan hơn một chút, cố ý cắn cắn môi, đáng thương nói: “Nhưng em rất thích anh, muốn nói chuyện với anh thêm một chút thôi mà.”

Quả nhiên, Hình Tu Trúc ngừng lại hai giây, một thanh âm thanh lãnh truyền đến: “....Ngủ sớm một chút.”

Hạ Chước cười ranh mãnh, trong mắt lóe lên một tia sáng, lầm bầm, nhỏ giọng nói: “Em, em còn chưa tắm nữa....”

Hình Tu Trúc nâng mắt lên, nhìn vào hai má Hạ Chước, một lúc sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ: “Sao vậy? Muốn tôi bế cậu đi tắm sao?”

“Ừm ừm!”

Hạ Chước giống như một chú cún con vậy, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ, suýt chút nữa là vẫy đuôi luôn rồi.

“Cậu muốn không?”

“Muốn!”

Độ cong khóe miệng Hình Tu Trúc lại hiện lên rõ hơn, đáy mắt tràn ngập lấp lánh, giọng nói trầm thấp từ tính.

Môi mỏng khẽ mở: “Nghĩ hay quá.”

Hạ Chước: “?”

Sao lại khác với những gì mà cậu dự liệu vậy?

Cậu đều đã chuẩn bị xong hết rồi!

Nhìn thấy Hạ Chước ngớ ra, Hình Tu Trúc nhếch miệng cười, dùng ngón tay búng nhẹ nên trán cậu: “Còn muốn giả vờ đáng thương sao?”

Hạ Chước xấu hổ cúi đầu, ngón tay bất giác nắm chặt áo mình: “Anh.... anh nhìn ra sao?”

“Đúng vậy.”

Hình Tu Trúc bất lực liếc nhìn cậu: “Là người thì ai cũng có thể nhận ra.”

Thật ra lúc đầu Hình Tu Trúc không phát hiện, nhưng nhìn đến đôi mắt long lanh của Hạ Chước, thì liền hiểu ra, giống như tiểu hồ ly vậy, không thể che dấu được tâm tư của mình, suýt chút nữa đem đuôi mình bày trước mặt người khác.

Nhưng ngược lại Hình Tu Trúc rất muốn nhìn xem, nếu như Hạ Chước có đuôi lớn của hồ ly thì sẽ như thế nào.

Hạ Chước cong môi: “Em lại không phải là người mà....”

Giọng của cậu lại càng nhỏ hơn, còn rất tủi thân: “Hơn nữa em thật sự không thể tự mình tắm được, không tắm em không ngủ được.”

Dù sao thì những người yêu cái đẹp không thể chối.

Hình Tu Trúc rũ mắt xuống, xua đuổi những suy nghĩ linh tinh trong đầu, mặc kệ Hạ Chước đang lẩm bẩm, mang một cái ghế cao vào trong phòng tắm, sau đó lại bế Hạ Chước lên, đặt ngồi trên ghế.

Anh ấn huyệt thái dương: “Lần này đã hài lòng chưa?”

“Hài lòng rồi hài lòng rồi!”

Hạ Chước rất hài lòng.

Nhìn đi, chính là như vậy, miệng thì cứ ghét bỏ cậu, không phải cuối cùng vẫn bế cậu lên sao.

Chân không cử động được thật là tốt! Cậu muốn cứ luôn như thế này, vậy thì sẽ luôn được ở trong nhà Hình Tu Trúc, mỗi ngày được bế.

“Vậy tôi ra ngoài đây.”

Hình Tu Trúc không quan tâm đến nụ cười ranh mãnh của Hạ Chước, bước ra ngoài.

“Đúng rồi.”

Đôi chân dài của Hình Tu Trúc mới đi được hai bước, lại dừng lại: “Tôi mua cho cậu một chiếc xe lăn, có thể ngày mai sẽ được đưa đến.”

Hạ Chước: “?”

Kế hoạch của cậu hỏng bét nhanh như vậy sao?!

“Tiền đều tính cho cậu, sau này trả cùng với tiền phòng.”

Hạ Chước: “.”

Cậu thu lại những lời đã nói trước đây, chân không cử động được không ổn chút nào cả!!!