Chương 17

Tôi trở thành thân vương giàu có, gọi hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu là anh trai và anh dâu.

Hôn lễ của tôi và chó chuẩn bị càng nhanh hơn.

Lúc thử đồ, chó nằng nặc muốn đặt may bộ đồ cưới của võ lâm minh chủ.

Dưới con mắt vi diệu của toàn thể nhân viên cắt may, tôi đồng ý.

Tôi cũng thấy hỉ phục cưới rất đẹp.

Chỉ là bối cảnh cưới cần thay đổi một chút.

Nhiều chút.

Nhưng không sao, bây giờ tôi có tiền.

Tôi đã không còn là một cái cây nghèo khổ nữa.

Tôi, một cái cây thành tinh, siêu cấp có tiền.

Thế nên chúng tôi đặt may một chục bộ lễ phục cưới.

Đông Tây kim cổ, mỗi phong cách một bộ.

Hôn lễ diễn ra trên một tinh cầu màu xanh.

Tôi rất thích.

Có rất nhiều người tỏ vẻ tiếc thương cho tôi khi phải gả cho một tên vô công rỗi nghề ăn chơi quậy phá bậc nhất tinh hệ.

Nhưng tôi vẫn rất thích chó.

Hôm đó có rất nhiều người thuộc đội quân hùng lang chính nghĩa do chó của tôi dẫn đầu bí mật tới tham dự.

Đến bây giờ tôi mới biết, thì ra chó của tôi không phải là một con chó có nhiều sen.

Mà là rất nhiều rất nhiều con sen.

Sen chó, sen hồ ly, sen cá, sen rùa, sen chim, sen khỉ....

Bọn họ được gọi là gì nhỉ?!

À, đội quân thứ mười của hoàng đế.

Thây kệ, tôi cũng không hiểu.

Ngày kết hôn, hắn cầm tay tôi và nói, “Vợ ơi, anh xin lỗi em, cả đời này anh phải giấu em một bí mật.”

Tôi hỏi, “Bí mật gì?”

“Anh biết bay.”

Tôi vẫn là cần suy ngẫm một chút, chó tại sao lại biết bay?!

Đã thế hắn còn nói thêm, “Anh còn biết bơi.”

Tôi: “Được rồi, tạm thời tôi chấp nhận chó của tôi là một con chó biến dị.”

Sau đó, hình như chó của tôi bị hoàng đế đấm nhiều cú vào đầu.

Tiếp đến, anh trai hoàng đế phải liên tục nhìn sính lễ cuồn cuộn chảy vào hoàng cung mới có thể dừng lại.

Kệ đi, nhìn nhiều sẽ quen.

Hôn lễ của chúng tôi được tổ chức theo kiểu phục cổ.

Người ta lễ cưới đầy hoa tươi màu trắng, chúng tôi trang trí ba mươi cái tinh hệ sính lễ đều một màu đỏ.

Gì mà thập lý hồng trang, tôi có ba mươi cái tinh hệ hồng trang đây này.

Xung quanh còn có hơn chín trăm đài cơ giáp và ba trăm chiếc phi thuyền treo vải đỏ.

Toàn bộ sính lễ nhà chồng đưa vào hoàng cung và của hồi môn anh trai hoàng đế cho tôi đều được bọc vải đỏ.

Mặc dù tôi không bao giờ dùng đến, nhưng tôi rất vui.

Người ta đi xe, chúng tôi ngồi kiệu.

Người ta mặc vest, chúng tôi mặc hỉ phục.

Trên lễ đường đỏ rực rộng lớn, tôi và chó nắm tay nhau cùng đi.

Đi bộ.

Hơi mệt.

Người ta đeo nhẫn kim cương phỉ thúy hồng ngọc, chó của tôi lại rưng rưng dâng cho tôi một một cái ngọc tỷ cổ xưa.

Cực kỳ bắt mắt.

Tôi lại nhìn thấy ánh mắt gϊếŧ chó của anh trai hoàng đế.

Anh trai hoàng đế thở phì phò lôi anh dâu thả lên núi sính lễ đầy vàng bạc đá quý kim cương lấp lánh, dùng thân mình che lấp, thỏa mãn khò khè.

Ánh mắt của anh dâu đầy dở khóc dở cười.

Tôi hiểu, tôi hoàn toàn hiểu.

Sau đó chó của tôi bị mẹ đánh, đành ngậm ngùi lấy ra một cặp nhẫn ngọc phỉ thúy bản to.

Chỉ một màu xanh thuần khiết, đẹp không sao tả nổi.

Tôi rất thích, liền hỏi, “Anh lấy ở đâu ra?”

Chó dương dương tự đắc trả lời, “Anh đào mộ ra.”

Hắn khai phá rất nhiều tinh cầu, trong đó có rất nhiều nền văn minh bị diệt vong, đào lên biết bao nhiêu là châu báu đều đưa cho tôi, duy chỉ có cặp nhẫn ngọc phỉ thúy này là giữ lại cho lễ cưới.

Người ta uống rượu bằng ly, chúng tôi mở vò rượu đổ ra bát uống rượu giao bôi.

Tôi lần đầu tiên uống rượu, không nhịn được uống hơi nhiều.

Tôi say, nhưng đầu óc vẫn tỉnh.

Thế nên tôi vẫn biết mình đang bốc mùi.

Mùi hoa tử đằng nhàn nhạt đầy quyến luyến.