Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Bồi sững sờ một lúc, ngạc nhiên trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Đường Uất Thanh cùng Tô Bách, "Cậu, hai người các cậu..."

Tô Bách nói ra câu kia rất nhẹ, trừ bọn họ ra không còn ai nghe thấy, Tô Bách liếc mắt nhìn sang Lưu Bồi, có chút không kiên nhẫn nói, "Còn chưa chịu đi?"

Lưu Bồi nhìn sang Đường Uất Thanh, ngữ khí gian nan, "Các cậu thật sự..."

"Ừ." Đường Uất Thanh gật đầu.

Lưu Bồi biến sắc, cuối cùng xoay người rời đi.

Tô Bách thở dài, vỗ nhẹ sau ót Đường Uất Thanh, "Uất Uất, em ghẹo người quá đấy."

Đường Uất Thanh:?

"Cậu ta thích em, em không nhìn ra à?" Tô Bách nói.

Đường Uất Thanh sửng người, sau đó lộ ra vẻ hoài nghi, "Thích em? Nhưng em có nói được bao nhiêu câu với cậu ta đâu."

Tô Bách bật cười, "Em xem thường chính mình quá đấy."

Đường Uất Thanh vẫn không thể tin nổi, dù sao cậu cũng không tương tác nhiều với Lưu Bồi, làm sao người ta bỗng lại quay ra thích cậu được.

Tô Bách kéo Đường Uất Thanh về chỗ, nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Lưu Bồi, lại cong nhẹ khóe môi, "Có lẽ cậu ta sẽ không đến nữa đâu."

Quả nhiên, năm phút sau, chuyển khoản của Tô Bách đã được nhận.

Vương Phàn Đăng tò mò đến gần, "Uất ca, vừa nãy thằng cháu trai Lưu Bồi kia tìm cậu có chuyện gì đấy?"

"Không có gì đâu." Đường Uất Thanh nói, liếc mắt nhìn chiếc bánh tiramisu trên bàn, thuận tay đưa cho Vương Phàn Đăng, "Cái này cho cậu."

"Yo, Uất ca hào phóng thế?" Vương Phàn Đăng cười khúc khích, không chút khách khí, duỗi tay trực tiếp cầm lấy bánh tiramisu.

"Mà cái thằng cháu trai Lưu Bồi này này, lúc Tô ca không có mặt ở đây, không ít lần xum xoe nịnh bơ Uất ca đâu, nhìn cái bộ dạng chân chó kia của nó, nhất định đã nhìn ra điểm tốt của Uất canhà mình rồi, nên mới muốn kéo Uất về phe của tụi nó..."

Vường Phàn Đăng còn đang suy nghĩ miên man, không để ý đến ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn gϊếŧ người của Tô Bách, may mà tiếng chuông vào lớp đã cắt ngang lời của cậu ta.

Giáo viên tiếng Anh rảo bước vào lớp, Vương Phàn Đăng xoẹt cái trở lại chỗ ngồi của mình.

Đường Uất Thanh bật cười, nghe thấy Tô Bách đẩy một tờ giấy nhỏ qua.

[Lưu Bồi thường xuyên đến tìm em? ]

Đường Uất Thanh nhìn chữ viết trên đó, khẽ cười, trả lời bên dưới.

[Uhm, nhưng đồ cậu ta cho em đều chia cho mọi người]

Tô Bách nhìn hàng chữ này xong, tâm tình cũng khá lên, cong nhẹ môi, nhanh chóng nhéo ngón tay Đường Uất Thanh, tập trung nghe giảng.

Bởi vì mất đi tư cách tuyển thẳng, Tô Bách càng có thái độ nghiêm túc hơn bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ so tốc độ giải đề với Đường Uất Thanh, xem như bất phân thắng bại.

Cảm giác khẩn trương của kỳ thi tuyển sinh Đại học ngày càng đến gần, những câu thoại gần đây bọn họ nghe nhiều nhất, chính là câu nói "Hôm nay không cố gắng, mai này chỉ có thể đi nhặt rac" của giáo viên, vạch đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học cũng được viết lên bảng đen đằng sau.

Không khí trong lớp càng lúc càng căng thẳng, đến cả đám Vương Phàn Đăng cũng không ra ngoài chơi bóng rổ nữa, cầm đề Toán trên tay mà sầu muộn không thôi.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần, hiếm lắm mới có cơ hội được hít thở một chút.

Lúc gặp lại Từ Phượng, cái đầu đỉnh ngắn ngủn của cậu ta đã dài ra nhiều, cả người uể oải ỉu xìu, lần này tụ tập với nhau, cũng vì chuyện quay video kia, còn thêm vụ sinh nhật của Đường Uất Thanh nữa.

Sinh nhật của Tô Bách với Đường Uất Thanh rất gần, chỉ cách đâu có một tháng, Từ Phượng ỉu xìu ngáp ngắn ngáp dài, than thở: "Sinh nhật của hai cậu gần quá rồi, còn là hôm thành niên mới chết chứ, với cái đầu này của tớ, muốn chuẩn bị quà cũng đâu dễ dàng gì."

Đường Uất Thanh bật cười, "Sao lại mệt như vậy?"

"Chính thế đó. " Nói tới đây, Từ Phượng bỗng lên hẳn tinh thần, "Tớ trượt môn văn hóa, mẹ tớ một hai đòi gọi giáo viên đến bổ túc, Toán Văn Anh thay phiên, gần đây não tớ sắp nổ tung rồi. "

Đường Uất Thanh không khỏi phì cười, "Hôm nay còn có thời gian ra ngoài à?"

"Tớ phải năn nỉ dữ lắm mới có cơ hội đấy." Từ Phượng nói, "Hơn nữa sinh nhật của Uất ca, sao tớ có thể vắng mặt được."

Tô Bách ừ một tiếng, cười nói, "Vậy quà gì đâu?"

"Hì hì." Nói tới đây, Từ Phượng không nhịn được bật cười, "Đương nhiên là phần kết rồi."

"Hửm?"

"Các cậu chắc chắn chưa đi xem video mới nhất phải không, chúng ta phải quay phần cuối rồi."

Đường Uất Thanh hơi sững sờ, "Nhanh như vậy?"

"Uhm." Từ Phượng lại ngáp một cái, "Vừa vựn quay cho xong kết cục, học kỳ sau có lẽ không có nhiều thời gian đâu."

Đường Uất Thanh nghĩ thử cũng phải, sau đó, như thường lệ, họ cùng nhau đi quay video, có lẽ để tôn phần kết lên, trang phục lẫn đạo cụ đều dùng thứ tốt nhất, Từ Phượng còn dốt hết 120% sự tập trung của mình vào đấy.

Dư Sinh tranh thủ chạy qua, vội vã quay xong hai cảnh, sau đó lại vòng trở lại trường, nhưng không quên mang quà sinh nhật cho Đường Uất Thanh.

Lại là búp bê heo con, chỉ khác với lần trước, lần này, bé heo nở một nụ cười ngốc trên mặt.



Đường Uất Thanh nhận thấy cái túi của bé heo con phồng lên, sờ vào bên trong, lấy ra được một chiếc hộp.

Tô Bách cũng đi tới, "Cái gì đây?"

Đường Uất Thanh mở hộp ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ, trong dây đeo có viết tắt tên Đường Uất Thanh kèm một tấm thẻ nhỏ.

[Tiền đồ suôn sẻ, trưởng thành vui vẻ. ——YS]

Từ Phượng đang xem đoạn video vừa quay xong, trông thấy hai người kề vai sát cánh đứng đó, cũng tò mò đi tới, lúc nhìn thấy đồng hồ trên tay Đường Uất Thanh, liền suýt xoa kêu lên, "Tớ biết cái đồng hồ này nè, lần trước người anh em của tớ từng cho tớ xem qua rồi, cái này được đặt làm riêng cả đấy, giá không cao, nhưng chẳng biết xếp hàng tới bao giờ mới ôm được ẻm về nhà nữa."

Đường Uất Thanh nhìn cái hộp trong tay, trong lòng ấm áp lạ, "Uhm."

"Quà của tớ ước chừng phải mất vài ngày nữa mới tới được." Từ Phượng gãi đầu nói, "Đợi video cắt xong ra lò, dự kiến

quà của tớ cũng sẽ đến nơi."

"Không cần phiền phức thế đâu." Đường Uất Thanh nói, "Thật ra tôi không cần quà tặng."

"Yên tâm đi, không phải thứ gì phiền phức, hơn nữa—" Từ Phượng nghẹn lại, sau đó ấp a ấp úng cười rộ lên, "Chuyện này cũng có lợi cho việc phát triển đoàn đội mà."

Đường Uất Thanh chẳng hiểu sao nổi da gà đầy lưng.

"Hôm nay cứ thế thôi." Từ Phượng liếc mắt nhìn thời gian, lại khôi phục dáng vẻ tang thương như trước, "Cuối tuần tớ còn phải lên lớp, mẹ tớ thật sự không tính buông tha cho tớ mà."

Đường Uất Thanh thông cảm nhìn sang Từ Phượng, "Ừ, cậu đi đi."

Từ Phượng xua tay, bắt xe nghênh ngang rời đi.

Đường Uất Thanh ôm lợn con đi trên đường, Tô Bách hỏi: "Sao lần nào Dư Sinh cũng tặng em cái này thế?"

"Em cũng quên mất." Đường Uất Thanh suy nghĩ một chút, "Hình như cũng lâu lắm rồi, Dư Sinh nhìn thấy trong tiệm có bán búp bê heo con bằng bông, sau đó còn nói vô cùng giống em."

"Về sau, mỗi lần tặng quà, cậu ấy đều tặng em một con heo con." Đường Uất Thanh nghĩ, một lời khó nói hết, "... Nói đến đây, heo con trong tủ của em sắp nhét hết nổi rồi."

Tô Bách cười cười, "Hôm nay có muốn đến nhà anh không?"

"Hả?" Đường Uất Thanh sửng sốt.

"Muốn cùng em đón sinh nhật" Tô Bách nói.

Đường Uất Thanh sao cũng được, "Được chứ."

Đường Uất Thanh theo Tô Bách vào nhà, Tô Bách lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, trên mặt mang theo ý cười, "Anh làm cơm, em nghỉ ngơi một lát đi."

Đường Uất Thanh đặt đồ xuống, "Em đến giúp anh."

Tô Bách không nói gì, Đường Uất Thanh giúp rửa rau, Tô Bách đeo tạp dề, eo thon đứng đó, động tác trên tay rất nhanh nhẹn, làm nóng dầu, chiên cá, còn một bên cắt bắp cải.

Lần đầu tiên Đường Uất Thanh nhìn thấy Tô Bách nấu ăn, có chút kinh ngạc, "Anh thường tự mình nấu ăn sao?"

"Không thường xuyên lắm, chỉ thỉnh thoảng thôi." Tô Bách cười.

Đường Uất Thanh có chút ngưỡng mộ nhìn động tác của Tô Bách, tài nấu nướng của cậu không tốt lắm, chỉ có thể nấu một số món đơn giản, chẳng hạn mấy món mặn có chút phiền phức, cậu hoàn toàn không biết tí ti gì.

Đường Uất Thanh đang xem Tô Bách nấu ăn, nghe thấy tiếng động nhỏ từ ban công bên cạnh, Đường Uất Thanh sững sờ, "Ở đằng kia có cái gì sao?"

"Hửm?" Tô Bách sửng sốt, sau khi hiểu được Đường Uất Thanh đang nói gì, liền bật cười, "Mở ra sẽ biết."

Đường Uất Thanh đi tới ban công, chậm rãi mở cửa ra, nhìn thấy một vật nhỏ lông xù xông vào, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, khẽ kêu một tiếng "meo meo".

Đường Uất Thanh:!

"Anh nuôi mèo sao?" Hai mắt Đường Uất Thanh sáng lên, không nhịn được ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu mèo con, hẳn là một em mèo quýt, nhìn y chang miếng Dango, lắc nhẹ đầu theo động tác của Đường Uất Thanh.

"Không phải, là bé mèo hoang, mỗi lần nấu cơm đều sẽ lảng vảng lại đây, quỷ ham ăn mà." Tô Bách dịu dàng nói, "Trong tủ lạnh có xúc xích, có thể cho nó ăn một ít."

Đường Uất Thanh gật đầu, đi đến tủ lạnh lấy xúc xích ra, bé mèo quýt lập tức đứng dậy, kêu meo meo trông rất dính người, không ngừng cọ vào mắt cá chân cậu.

Đường Uất Thanh nhướng mày, bẻ đôi miếng xúc xích ra, từ từ đút cho nó ăn.

"Ăn ngoan nhé, còn nữa này." Đường Uất Thanh xoa đầu mèo con nói.

Đường Uất Thanh nghiêm túc vuốt mèo, không để ý rằng ánh mắt của Tô Bách đã rơi vào người cậu từ lúc nào.

Nét ôn hòa sáng ngời trước đây chưa từng thấy ánh lên trong mắt nam sinh, trong lòng Tô Bách khẽ động, "Em thích mèo sao?"

"Ừ." Đường Uất Thanh gật đầu, "Nhưng cứ sợ nuôi không tốt nên không dám nuôi."

Tô Bách ngồi xổm xuống, có lẽ vừa mới chiên cá xong, trên người còn thoang thoảng mùi thơm mà mèo rất thích, bé mèo quýt đột nhiên chuyển sự chú ý, cọ về phía Tô Bách.

Đường Uất Thanh mỉm cười, "Nó không sợ người lạ chút nào."

"Qủy háu ăn làm sao biết sợ được?" Tô Bách nói, quay đầu nhìn Đường Uất Thanh, "Chúng ta cùng nhau nuôi nó nhé?"

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó trong mắt chậm rãi tràn đầy vui mừng, "Được!"

Tô Bách làm bốn món một canh, mỗi một món đều là khẩu vị Đường Uất Thanh yêu thích, cậu ăn muốn bể bụng, bé mèo quýt còn quá nhỏ, Tô Bách chỉ lau móng giúp nó, tạm thời dựng một cái ổ đơn giản.



Bé mèo quýt ngược lại không kén chọn, ăn no xong thì lăn quay ra ổ của nó, thoải mái khò khè ngủ thϊếp đi.

Tô Bách đợi đến khi Đường Uất Thanh đặt đũa xuống, mới đứng dậy dọn dẹp, Đường Uất Thanh cũng ngại ăn xong nằm ườn ra, liền cùng Tô Bách đi vào bếp, Tô Bách rửa bát, cậu lau qua.

"Chúng ta không có nhiều thời gian, thứ mèo con cần vẫn chưa mua nữa, còn phải mang nó đi làm kiểm tra." Đường Uất Thanh cau mày suy nghĩ.

"Anh sẽ nhờ dì giúp." Tô Bách nói.

"Anh nói xem mèo con bao lớn rồi, cỡ ba tháng nhỉ?"

"Nó ăn đến béo tròn rồi, cụ thể nhìn không ra được."

"Vậy đặt tên cho nó đi, gọi là gì thì được đây?" Đường Uất Thanh nói.

Tô Bách dừng một chút, sau đó mỉm cười, "Gọi nó là Lợn Con đi?"

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, nheo mắt lại, "Anh không phải đang nói em đấy chứ?"

Tô Bách đầy mặt vô tội, "Nào có chứ."

Đường Uất Thanh vươn tay, búng nước lên mặt Tô Bách.

Có điều tên của bé mèo cứ thế ra đời.

Rửa chén xong, Đường Uất Thanh đi đến ổ mèo, bắt đầu nhìn cái bụng béo tròn của bé lộ ra ngoài, một cục nhỏ xíu, trông như lông tơ.

Tô Bách vốn dĩ muốn nói chuyện với Đường Uất Thanh: "..."

Hắn cảm thấy mình sắp ghen tị với con mèo này chết rồi.

"Uất Uất." Tô Bách gọi.

"Hả?" Đường Uất Thanh không có nhìn lại, chỉ bắt chuyện với Tô Bách, "Anh mau đến xem này, trên bụng của nó có một nhúm lông trăng trắng."

Đường Uất Thanh vừa dứt lời, liền cảm thấy sau lưng chợt nặng, suýt chút nữa thở không ra hơi, "Tô Bách?"

Tô Bách từ phía sau đè lên người Đường Uất Thanh, giọng điệu có chút tủi thân, "Nó đẹp hay anh đẹp?"

Đường Uất Thanh: "..."

Đường Uất Thanh bật cười, nhanh chóng an ủi ai kia, "Anh đẹp trai, anh xinh nhất."

Tô Bách ừ một tiếng, sau đó kéo Đường Uất Thanh đứng dậy, "Em không muốn hỏi xem thử anh tặng em cái gì à?"

Đường Uất Thanh bị kéo ngồi xuống sô pha, Tô Bách bán quỳ trước mặt, nắm lấy tay cậu.

"Giúp anh cởϊ qυầи áo."

Đường Uất Thanh sửng sốt, "Cái gì?"

Hai mắt Tô Bách sáng lên, nắm lấy tay Đường Uất Thanh, cùng đối phương chậm rãi cởi cúc áo ra.

Đường Uất Thanh kinh ngạc trợn to hai mắt, một bên bị dẫn cởi cúc áo, đối phương lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng khuôn ngực trắng nõn.

Đường Uất Thanh đột nhiên đỏ bừng cả mặt, muốn rút tay ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn, sau đó một mảnh da thịt dán lên lòng bàn tay cậu.

Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Tô Bách dưới lòng bàn tay mình.

Từng chút từng chút một, phảng phất như đánh vào tâm hồn cậu.

"Anh không biết mình có thể cho em cái gì." Giọng Tô Bách có chút khàn khàn.

"Anh đã suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy mọi thứ anh có, em đều có." Tô Bách khẽ cười, "Nhưng anh có thể trao một thứ chỉ thuộc về riêng anh cho em."

"Uất Uất."

Tô Bách ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, mặt mày tuấn mỹ khôi ngô lại càng hấp dẫn, "Một người tham lam ích kỷ như anh, em có đồng ý thu nhận không?"

Đường Uất Thanh nhìn Tô Bách, lòng bàn tay nóng như thiêu đốt.

Tô Bách quả thật không có gì, nhưng lại dành tất cả cho cậu.

Dưới tầm mắt của Tô Bách, Đường Uất Thanh hơi cúi đầu xuống, khẽ hôn lên khóe miệng của Tô Bách.

Tô Bách sửng sốt, sau đó khóe mắt đỏ lên, ngẩng đầu lên, dùng sức hôn lại.

......

"......Sinh nhật vui vẻ."

"Bạn đời về sau của anh."

*Tác giả có lời muốn nói:

Mèo: Khi con vừa tỉnh dậy, cái tên Lợn Con đã ra đời (ha)
« Chương TrướcChương Tiếp »