Chương 1: Tiết tử

Khách sạn Đế Đô.

Một buổi lễ đính hôn xa hoa thế kỷ đang được tổ chức tại đây.

Tiệc rượu diễn ra ở đại sảnh rực rỡ ánh đèn, mọi người ăn uống linh đình, quần là áo lụa thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, những người nổi tiếng tụ tập với nhau, trước cửa chật kín các loại xe sang, phóng viên truyền thông đổ xô ghé thăm.

Cách nhau chưa đầy một tháng, hai lễ đính hôn thế kỷ đã được tổ chức tại đây.

Cùng một địa điểm, cùng một cách bố trí, cùng những khách mời, thậm chí nam chính của cả hai buổi lễ đính hôn đều là cùng một người.

Chỉ là cô dâu đã thay đổi mà thôi.

Diệp Tử Hoặc, Chủ tịch của tập đoàn Đế Đô, là nhân vật đứng đầu trong giới thượng lưu. Anh là kim cương vương ngũ lão và là người độc thân vàng mười, đã gần 30 tuổi mà chưa có bạn gái, nghe nói anh có chứng ghét phụ nữ nghiêm trọng, thậm chí còn có tin đồn anh bất lực.

Thế nhưng, chưa đầy một tháng, anh đã hai lần đính hôn.

Hai lễ đính hôn, thay đổi cô dâu, không chỉ là tin tức lớn trong mắt các phóng viên mà còn là chủ đề được các quý cô, quý bà trong giới thượng lưu bàn tán sau bữa ăn.

Phòng thay đồ cô dâu.

Thợ trang điểm vừa trang điểm cho Ôn Bối Vy, vừa nói lấy lòng: "Ôn tiểu thư, làn da của cô thật sự rất đẹp. Tôi đã trang điểm cho rất nhiều người nhưng chưa từng thấy ai có làn da đẹp hơn cô."

Người phía trước chính là phu nhân tương lai của chủ tịch tập đoàn Đế Đô và tập đoàn Quốc tế M. Chỉ cần nịnh bợ đối phương thì chẳng lo không thể lọt vào giới thượng lưu.

Mà nghe nói, vì buổi lễ đính hôn này, Diệp thiếu đã điều động tất cả mọi người, chỉ trong ba ngày đã chuẩn bị xong, thậm chí thời gian đã được ấn định vào buổi sáng, điều đó cho thấy anh rất nôn nóng.

Nói thật, Ôn Bối Vy quả thực rất xinh đẹp. Đôi mắt to, sống mũi cao, màu môi hồng đào rất đẹp. Cho dù không trang điểm, dung mạo như vậy đứng giữa đám đông cũng có thể dễ dàng khiến người ta kinh diễm.

Đặc biệt là dáng người của đối phương, trước lồi sau vểnh, vòng một 34D, đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người 3:2:3, có thể nói là hoàn hảo.

Làn da trắng sáng, mịn màng đến nỗi không thể nhìn thấy lỗ chân lông, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ để lại dấu vết.

Một người phụ nữ như vậy, tên đàn ông nào lại không muốn nhanh chóng cưới về nhà làm vợ chứ!

Tuy nhiên, trên khuôn mặt cô dâu không hề có dấu vết hạnh phúc.

Khi trang điểm gần xong, thư ký nháy mắt với thợ trang điểm, người sau lập tức thức thời, thu dọn đồ đạc rời đi, còn không quên đóng cửa cho hai người.

Thư ký nhìn cửa, sau đó quay đầu nói với người phụ nữ trước mặt: "Bối Vy, cô thật sự muốn làm chuyện này sao? Cô biết rõ người Diệp thiếu thích không phải là cô. Tại sao cô phải... "

"Vậy thì sao?" Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang.

Ôn Bối Vy chậm rãi ngước mắt nhìn mình trong gương, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm, chậm rãi hé mở đôi môi đỏ mọng: “Nhưng người anh ấy muốn cưới bây giờ là tôi, như vậy chưa đủ sao?"

"Nhưng..." Thư ký mở miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng lại không tiếp tục nói nữa. Bởi vì biết, có nói ra cũng vô ích.

Tiếng âm nhạc trong lễ đường dần dần vang lên.

Một nhân viên gõ cửa, ở ngoài cửa nhắc nhở: "Ôn tiểu thư, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi. Nếu cô đã sẵn sàng, mời tới đại sảnh phía trước."

"Tôi biết rồi!" Ôn Bối Vy đáp lại, lại nhìn chính mình trong gương.

Cô ta không cam lòng, cũng không muốn tin, bản thân có điểm gì thua kém người kia? Tại sao lại phải thua đối phương? Tại sao người đàn ông mà cô ta, Ôn Bối Vy, theo đuổi từ nhỏ lại bị người khác cướp mất.

Chỉnh lại trang phục xong, Ôn Bối Vy đứng lên nói: "Đi thôi!"

Giây tiếp theo, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra.

Nhìn cô gái từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt Ôn Bối Vy hơi thay đổi, sau đó trừng mắt nhìn cô, nói: "Sao cô lại đến đây?"

"Xin lỗi Ôn tiểu thư!" Người sau cong môi về phía cô ta, nhe răng cười, sau đó lấy ra một bình xịt xịt lên người Ôn Bối Vy.

"Cô?!" Ôn Bối Vy tức giận mở to mắt, lời còn chưa dứt, cô ta đã ngã xuống.

"Xong rồi!" Cô gái lập tức ném bình xịt đi, phủi tay, quay người lại, mỉm cười với thư ký bên cạnh: "Cảm ơn chị thư ký nha."

Nhìn người nằm trên mặt đất, thư ký cau mày, nghiêm túc nói: "Tôi làm như vậy không phải là vì cô."

Cô gái cười cười, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh như trăng, đáng yêu nói: "Không sao, dù sao tôi cũng được lợi. Sàn lạnh đấy, chị mau đỡ cô ta dậy đi, nhỡ bị cảm lạnh thì không tốt đâu!"

Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, duyên dáng, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt to cong cong, cười lên như trăng, mái tóc dài óng mượt buông sau lưng, nhìn cô như một đứa trẻ chưa lớn.

Thư ký nhìn cô rồi cuối cùng lắc đầu.

Duyên số thật sự rất khó nói. Không chỉ Bối Vy không hiểu, mà ngay cả cô ấy cũng không thể hiểu được. Một nữ thần như Ôn Bối Vy lại thua một cô gái nhỏ không rành thế sự.

Cô ấy chợt hiểu được sự không cam lòng của Bối Vy.

Ngoài cửa, nhân viên khách sạn lại tới nhắc nhở.

Tiền Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm bộ quần áo trên người mình, nhíu nhíu mày. Cô vội đến nỗi quên thay quần áo.

Nhìn áo phông và quần jean trên người, không thể cứ như vậy chạy ra dự tiệc đính hôn được, phải không?

Cô đảo mắt, không khỏi đưa mắt nhìn Ôn Bối Vy.

Lễ phục cao cấp của Dior, thoạt nhìn có giá trị rất lớn.

Thư ký chú ý tới dáng ánh mắt của cô, lập tức nói: "Đừng nhìn nữa, cô và Bối Vy có dáng người khác nhau, trang phục của cô ấy không hợp với cô đâu."

Tiền Tiểu Tiểu nhìn xuống, ngực cô miễn cưỡng được coi là cúp B, sau đó khoa tay trước ngực Ôn Bối Vy, cuối cùng không thể không thừa nhận, những gì đối phương nói là sự thật. Cô không khỏi cúi đầu thất vọng, cắn ngón tay của mình.

"Vậy phải làm sao đây?"

Đôi mắt đen lúng liếng của cô lập tức dán vào người thư ký, cô chớp chớp đôi mắt to như quả nho nói: "Chúng ta cùng cỡ, đổi đồ được không?"

Đối phương mặc một bộ váy ngắn, tuy không đắt tiền và đẹp đẽ như Ôn Bối Vy mặc, nhưng vẫn đẹp hơn bộ đồ cô đang mặc.

Mười phút sau, Tiền Tiểu Tiểu mặc bộ váy của thư ký, xuất hiện tại lễ đính hôn.

Cô vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi nhìn rõ bộ dáng của đối phương, hiện trường bắt đầu xôn xao.

Không phải vì cô dâu được trang điểm xinh đẹp, cũng không phải trang phục lộng lẫy, mà là vì nữ chính đáng lẽ phải xuất hiện trong lễ đính hôn lại bị thay thế.

Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả nam chính của lễ đính hôn đều kinh ngạc trước sự thay đổi này, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Diệp Tử Hoặc nhìn cô gái trước mặt, lông mày yêu nghiệt hơi nhíu lại, trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ lộ vẻ phức tạp khó tả, hồi lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, nói: "Tại sao là em?"

Đôi mắt hạnh của cô gái mở to, ba phần tức giận, bảy phần giảo hoạt nhìn anh, "Nhìn thấy em, anh rất thất vọng sao?"