Chương 5.1 Nhân tài kiệt xuất

Tỉnh Trọng Cẩm khó khăn dắt ngựa bôn ba trong núi, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Hề phía trước.

Cậu ta không quá hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Hành quân trong núi rừng, có ngựa sẽ chỉ làm chậm tốc độ hành quân, nhưng Cố Ngôn Hề lại nghiêm lệnh toàn bộ tướng sĩ không được bỏ ngựa lại, nếu không phải đối phương luôn có thể tìm được đường thích hợp để đi thì lúc này lòng người đã sớm dao động.

Khó khăn đi bảy tám ngày, trước mặt rộng rãi thoáng đãng, họ đã đi vào một con đường nhỏ bằng phẳng.

Con đường này đủ cho bốn con ngựa cùng đi, trên đó có những tảng đá kỳ lạ gồ ghề, lá rụng rải rác, hai bên đường chạy dài không biết bao xa, mà ở hai phía nam bắc lại bị vây quanh bởi vách đá và đỉnh núi.

“Đây là Liệt đạo?”

Tỉnh Trọng Cẩm nhìn địa hình tự nhiên tạo thành này, hỏi.

“Không phải.”

Cố Ngôn Hề đáp: “Chúng ta còn phải đi tới trước.”

Hành quân đã nhiều ngày, người ngoài đã sớm chật vật không chịu nổi, chỉ có Cố Ngôn Hề này, đừng nói đến quần áo, ngay cả con ngựa trắng của anh cũng không dính một hạt bụi nào, đứng giữa mấy chục người thô kệch thì có vẻ cực kỳ nổi bật.

“Đích đến cách chúng ta không còn xa.”

Quả nhiên, họ thúc ngựa lao nhanh dọc theo con đường này thêm ba canh giờ nữa đã gặp được đường ranh giới trên bản đồ kia.

Nơi hẹp nhất của Liệt đạo cũng chừng hơn năm trăm mét, dù là kỵ binh cũng có thể triển khai phát huy được, họ nhìn con đường như dòng suối hòa vào biển kia, ở đây không đáng nhắc tới.

Nhưng hình như nơi này cũng không có người man di đóng quân, mọi người cẩn thận thăm dò xung quanh một phen rồi mang đến tin tức này.

“Mọi người ở lại chỗ này, một mình tôi đi tìm đại tướng quân.”

Cố Ngôn Hề suy nghĩ một lát rồi nói.

“Chuyện này sao có thể!”

Mọi người cực kỳ hoảng sợ.

“Không phải tôi muốn bỏ mọi người lại, nhưng muốn cứu đại tướng quân ra thì mọi người không thể không ở lại.”

Tỉnh Trọng Cẩm không hiểu được ý nghĩ này, đã thấy Cố Ngôn Hề chỉ vào vách đá dựng đứng hai bên đường nhỏ kia, nhẹ giọng nói.

“Tôi có một kế hoạch, cậu đưa tai lại đây…”

Tỉnh Trọng Cẩm dắt con ngựa trắng, nghe tiếng than kinh sợ của binh lính bên tai, nhìn bóng dáng Cố Ngôn Hề biến mất trong cây cối đối diện, cậu ta chợt thở ra một hơi thật dài.

“Lang thiên hộ, tôi không bằng ngài ấy.”

Có binh lính nghe thấy tiếng nói mơ hồ của cậu ta nên đến gần hỏi, Tỉnh Trọng Cẩm vỗ mạnh vào đầu đối phương, quay người quát: “Nhìn gì mà nhìn! Nghe không hiểu lời Cố công tử căn dặn à! Đi làm việc đi!”

Mọi người sợ tới nỗi lớn tiếng đáp lại.

“Vâng!”

Buông ngựa rời khỏi đại đội, tốc độ đi đường của Cố Ngôn Hề nhanh hơn, chưa đến hai ngày đã tìm đến được Hổ Giản Uyên.

Mà kết quả ngày đêm vất vả như thế là trong thời gian ngắn đã phát bệnh ba lần, khiến cho vành mắt anh đen lại, hai má tái nhợt, môi tím tái, thật sự giống một con quỷ bệnh lao.

Giống thì giống thôi, dù sao không chết được.

Nhìn thấy đống lửa đốt trên bãi sông rộng lớn phía trước, cùng với những binh sĩ tới lui qua lại, Cố Ngôn Hề sửa sang lại quần áo rồi cất bước ra ngoài.

“Người nào!”

Lập tức có binh lính cảnh giác xông tới.

Cố Ngôn Hề cởi trường kiếm bên hông ném xuống đất, giơ hai tay lên cất cao giọng nói.

“Tôi là binh lính dưới trướng Thần Vũ đại tướng quân, đặc biệt phụng mệnh đại tướng quân đến giải cứu…”

Khóe môi anh không khỏi cong lên thành nụ cười.

“Cung thân vương.”

Đúng vậy, anh đã sớm đoán được chắc chắn Cung thân vương và Hà Chính Thích sẽ không ở cùng nhau.

Ánh lửa chiếu rọi hang động, các tướng lĩnh đang thảo luận nghiên cứu tình thế lúc này, một chàng trai hơn hai mươi tuổi ngồi ở giữa bọn họ, rũ mắt lắng nghe cẩn thận.

Bỗng nhiên ngoài hang có tiếng binh lính truyền đến.

“Điện hạ, bên ngoài có một viện quân đến, tự xưng là thuộc hạ của Thần Vũ đại tướng quân.”

Tiếng nghị sự trong hang chợt dừng lại, võ tướng nóng lòng vội hỏi: “Người của Hà Chính Thích? Đến đây bao nhiêu người!”

“Một người!”

Trong hang lại là im lặng.

Mặt mày nhóm văn võ vừa rồi còn dâng lên kỳ vọng thoáng chốc đã biến mất sạch sẽ, người vừa hỏi hận đến cầm lấy chén đá bên cạnh ném mạnh xuống đất.

“Mẹ nó, một người thì dùng được cái rắm gì! Tên cẩu tặc Hà Chính Thích cố ý làm nhục chúng ta sao!”

“Mạnh tướng quân, tạm thời ngồi xuống đã.”

Mục Cảnh lên tiếng ngăn lại, hắn nhìn văn võ xung quanh, cười nói: “Chẳng lẽ chư vị không tò mò sao Hà tướng quân lại biết được chúng ta ở Hổ Giản Uyên, rồi làm sao để tìm tới được nơi này à.”

Mạnh tướng quân gãi đầu: “Hình như lời của Vương gia cũng có lý, vậy để cho người này vào đi?”

Cố Ngôn Hề nhanh chóng được cho phép vào trong doanh địa, đầu tiên anh đứng trước hang động cúi người.

“Thảo dân Cố Hề, ra mắt Cung thân vương!”

Cung thân vương Mục Cảnh cười vang nói: “Cố công tử mời vào trong nói.”

Cố Ngôn Hề lúc này mới tiếp tục đi về trước.

Chỉ thấy anh mặc một bộ quần áo vải trắng như tuyết, dáng người cao gầy thẳng tắp, khuôn mặt nho nhã tuấn tú, đứng trong ánh lửa nhưng lại tựa như thần tiên.

Mục Cảnh ngẩn người một thoáng, thật ra không phải hắn bị sắc đẹp làm kinh diễm mà là vì hắn không có ấn tượng đã từng gặp người như vậy bên cạnh Hà Chính Thích, lòng không khỏi sinh nghi.

“Cậu nói cậu phụng mệnh Hà tướng quân đến cứu viện, có bằng chứng không?”

“Vì sự tình khẩn cấp, trong tay lại không có giấy bút nên đại tướng quân đã bảo tôi mang theo vật này để nghiệm chứng thân phận.”

Cố Ngôn Hề nói xong lấy một con dấu vuông màu xanh lá cây sẫm từ trong ngực ra, võ tướng nhận lấy giao vào tay Mục Cảnh.

“Đây là ấn riêng của Hà tướng quân, quả thật có thể chứng minh thân phận của cậu.”

Mục Cảnh xác nhận thân phận con dấu: “Nhưng ta vẫn còn nghi vấn, nếu Hà tướng quân biết ta ở đây, tại sao chỉ phái một mình cậu tới nơi này?”

Cố Ngôn Hề cười khẽ: “Vì một mình tôi đã có thể chống lại thiên quân vạn mã!”

Tức thì trong động tràn đầy tiếng cười nhạo, mãi đến khi Mục Cảnh tự mình ra tay chủ trì cục diện mới ngừng được trận ồn ào này.

“Cậu dám một mình vào đây có lẽ trong lòng đã có kế sách, sao không nói thử nghe xem.”

“Kế sách đúng là có, nhưng Hề chỉ có thể nói cho một mình điện hạ.”

Nhóm văn võ lại truyền đến tiếng xôn xao nhưng đã nhanh chóng ổn định lại, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Mục Cảnh.

Ánh mắt sắc bén của Mục Cảnh nhìn tới Cố Ngôn Hề.

Cố Ngôn Hề không hề sợ hãi đáp trả.

Sau một lát đối phương đã đưa ra nhận định: “Các người lui trước đi, ta sẽ thảo luận chi tiết cùng Cố công tử.”

Đến khi nhóm văn võ rời khỏi hang động, Cố Ngôn Hề lập tức bước tới, đứng trước bản đồ trải trong hang, chỉ vào vị trí Việt thành nói: “Điện hạ, một trận Yến thành khiến cho vùng từ Trầm Lộc Quan đến Yến thành đều bị man tộc xâm chiếm, dù sao Trầm Lộc Quan cũng không thể lấy về được. Hôm nay tôi đến đây là định đưa điện hạ đi xuyên qua dãy Hưng An, đến Việt thành trước.”

“Nơi này là Liệt đạo, mấy ngày trước khi vào núi tôi đã phái thám báo thăm dò, binh lính man di đã sớm chiếm lĩnh vùng này, liên kết với Yến thành để bao vây dãy Hưng An này.”

Mục Cảnh chỉ vào Liệt đạo gấp khúc trên bản đồ.

“Hai nghìn tướng sĩ của Hổ Giản Uyên chẳng những không có ngựa mà binh khí cũng đã bị hư hỏng, nhiều người như vậy đi qua dãy Hưng An, không thể được.”

“Điện hạ, thảo dân đã đi từ Việt thành đến đây.”

Tầm mắt Cố Ngôn Hề dời khỏi bản đồ nhìn sang Mục Cảnh.

“Cậu lẻ loi một mình đương nhiên có thể tùy cơ ứng biến.”

“Không phải như thế, điện hạ, phía sau thảo dân còn có viện quân! Hơn nữa thảo dân đã tìm kiếm xung quanh hơn nửa ngày cũng không tìm thấy bóng dáng man di.”

Mục Cảnh trở nên nghiêm túc, hắn cẩn thận nghiền ngẫm bản đồ: “Ta từng phái thám báo điều tra ven đường, trên con đường này khắp nơi đều có man tộc, vốn còn tưởng chúng đã bao vây cả ngọn núi, trước mắt xem ra lại không hoàn toàn là vậy.”

“Nơi cậu nói có cách xa Hổ Giản Uyên không?”

Cố Ngôn Hề lắc đầu: “Cũng chỉ một hai ngày đường.”

“Đêm dài lắm mộng, chỉ sợ phát sinh biến cố.”

Mục Cảnh quyết định nhanh chóng, gọi thân vệ ngoài hang: “Truyền mệnh lệnh của ta! Chỉ để lại lương khô bảy ngày, toàn bộ còn lại chia cho chúng tướng sĩ ăn! Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Hổ Giản Uyên!”

Việc này đã thành.

Cố Ngôn Hề khom người lui ra, cảm thấy đã xác định.

Vị Cung thân vương này làm việc quyết đoán, ánh mắt độc ác, ngay cả người chưa từng gặp như cậu cũng có thể tin tưởng, có vẻ thú vị.

Nếu đã tìm được Mục Cảnh, cậu sẽ không để Mục Cảnh chết ở nơi này, chờ khi hai nghìn người sống sót qua dãy núi Hưng An, mượn quyền thế của Mục Cảnh thì trong tay cậu cũng có vốn liếng xem như có thể đọ sức với Hà Chính Thích.