Chương 4

7,

Trình Tiêu đi về phía tôi, anh ấy cười rạng rỡ: “À, anh hiểu rồi.”

“Oa, vợ tỏ tình với mình!”

“Cô ấy nói thật lòng rồi!”

“Nhưng mà, sao cô ấy lại tỏ tình với mình?”

“Kết hôn được ba tháng, lại chưa làm bất cứ điều gì cùng nhau, luôn chỉ sống như bạn cùng nhà, tại sao cô ấy lại đột nhiên tỏ tình với mình sau khi nhìn thấy bức ảnh mình với người phụ nữ khác?”

“Có chút khác thường, lẽ nào bà xã làm gì có lỗi với mình sao?”

Tiếp theo, Trình Tiêu lập tức lắc đầu.

“Không có khả năng!”

“Nhưng tóm lại là vì lý do gì mà bà xã lại thổ lộ với mình?”

“Chẳng lẽ là như cô ấy nói, cô ấy thật lòng thích mình?”

“Mặc dù rất vui nhưng mình lại cảm thấy không đúng, nếu cô ấy thích mình, hôn lễ hôm đó sẽ không để mình ngủ ngoài.”

“Thật phiền phức, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, thật không hiểu vợ mình nghĩ gì.”



Tôi: “...”

Khi học THCS, tôi đã từ chối lời tỏ tình của một bạn nam.

Dẫn đến bị bắt nạt.

Bất luận học sinh nam hay học sinh nữ, đều sẽ bắt nạt tôi.

Vì vậy, tôi luôn muốn tránh xa đàn ông.

Vào ngày cưới của tôi với Trình Tiêu.

Trình Tiêu đã từng nói với tôi là: “Anh yêu em.”

Ba từ này, đối với người bình thường mà nói thì là lời yêu thương.

Nhưng đối với tôi lại là cơn ác mộng.

Bởi vì, một bạn nam cùng lớp ở THCS cũng nói như vậy với tôi.

Từ đó khiến tôi cảm thấy sợ đàn ông.

Nhưng tôi không từ chối Trình Tiêu.

Nhưng không may, vào ngày cưới ấy bà dì của tôi lại đến.

Khi bà dì đến, tôi thật sự hoang mang.

Tôi vốn da mặt mỏng, lại sợ đàn ông nên mới nói với Trình Tiêu ngủ chung phòng.

Nhưng…

Sau ba tháng này, tôi lại càng cảm thấy tôi thích gần gũi với Trình Tiêu hơn…

Lúc này, có tiếng sột soạt.

Tôi ngước mắt lên thấy Trình Tiêu đang đi về phía tủ quần áo.

Anh ấy lấy thêm một bộ ga giường và trải xuống đất.

Tôi đầy kinh ngạc nhìn anh.

Lúc sau, tiếng lòng Trình Tiêu mếu máo.

“Cuối cùng mình cũng hiểu, đôi khi một người phụ nữ thú nhận tính cảm của mình với một người đàn ông lại cũng có thể là một kiểu bất lực.”

“Vợ chắc chắn sợ mình động vào cô ấy nên mới tỏ tình với mình.”

“Vì vậy, mình phải giữ lời hứa với cô ấy và ngủ trên sàn nhà.”

“Thật muốn khóc, lời muốn nói ra lại chảy thành nước mắt.”



Tôi câm nín cấp độ +1

Tôi thật sự không nghĩ tới một câu nói “Em thích anh” của tôi lại khiến anh ấy nghĩ nhiều như thế.

Nhưng tôi lại nhận ra nữa.

Anh ấy yêu tôi là thật lòng.

Vì yêu nhiều nên nghĩ nhiều, lo sợ.

Tôi không khỏi thở dài.

Cả tôi và Trình Tiêu đều có cảm tình với nhau.

Bây giờ, tôi biết suy nghĩ của anh ấy, tôi nguyện ý chủ động.

Nhưng tâm tư anh ấy lại nhạy cảm.

Tôi cũng hiểu nguyên nhân anh ấy suy nghĩ nhiều.

Bởi vì tôi nghe được tiếng lòng của anh ấy, nhưng trên thực tế chúng tôi lại nói chuyện không nhiều.

Nhưng chẳng quan trọng.

Trình Tiêu, vợ chồng chúng ta còn nhiều thời gian.

8,

Sáng hôm sau.

Ban đầu tôi muốn làm bữa sáng tình yêu cho Trình Tiêu.

Tuy nhiên tôi vừa lười lại còn ham ngủ, đồng hồ báo thức kêu thế nào cũng không dậy.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng lòng Trình Tiêu dưới sàn nhà.

“Vợ yêu làm việc thật vất vả, sớm vậy đã phải dậy đi làm.”

“Aiz, thật muốn nuôi vợ, không muốn để cô ấy vất vả đi làm.”

“Nhưng mà, bình thường vợ đặt báo thức 8h30 sao hôm nay lại là 6h?”

“Thật muốn khóc, bình thường cô ấy đặt 8h30, hôm nay đặt sớm vậy nhất định là muốn mình rời khỏi phòng cô ấy.”

Tôi nghe thấy tiếng mặc quần áo.

“Bà xã còn ngủ sao?”

“Cô ấy ngủ rất say, giống y như người đẹp ngủ trong rừng.”

“Mình… rất muốn hôn cô ấy.”

“Chỉ hôn một cái thôi.”

“Hôn một cái thật nhanh, chắc chắn vợ không phát hiện ra.”

Sau đó…

Tôi cảm thấy một sự ấm áp xuất hiện ở đôi môi tôi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi.

“Môi vợ mềm quá, muốn hôn nữa.”

“Mình thật muốn ôm hôn vợ mọi lúc.”

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi cảm thấy mình không thể thở được.

Kiên trì một lúc, trằn trọc định xoay người muốn hít một hơi thật sâu thì đôi môi mỏng và gương mặt đẹp trai của Trình Tiêu lại áp sát vào mặt tôi.

Tôi không thể không mở mắt ra.

Trình Tiêu lập tức dừng lại.

“Khụ khụ.”

Tai anh ấy ửng đỏ, hai tay nắm chặt, giả vờ ho khan: “Em tỉnh rồi sao? Vừa nãy anh thấy trên mặt em có con muỗi…”

Tôi lại vạch trần anh ấy: “Có muỗi? Chỉ con muỗi thôi tại sao anh lại đưa miệng đến gần em?”

Trình Tiêu cứng người, nói gằn từng chữ: “Em nhìn sai rồi!”

Không cho tôi cơ hội nói tiếp, anh ấy nhanh chóng rời đi.

Lúc anh ấy rời đi, tôi còn nghe thấy âm thanh vui vẻ:

“hahahaha, được hôn vợ yêu rồi.”

“hehehehe, mình là người hạnh phúc nhất trên đời.”



Khi tôi dậy, trên bàn đã được dọn sẵn thức ăn.

Bởi vì công việc nên tôi thường bỏ bữa sáng.

Lúc này, tôi vội đi làm, vừa đi giày vừa nói với mẹ: “Mẹ không cần làm nhiều như thế, buổi sáng con ăn bánh bao bên ngoài là được.”

Mẹ tôi ăn một thìa cháo: “Cháo không phải mẹ nấu, Tiểu Tiêu nấu đấy.”

Tôi lại câm nín.

Trong ba tháng từ khi kết hôn, bữa sáng ở trên bàn mỗi ngày đều do Trình Tiêu làm?

Tôi và mẹ tôi ở cùng một tiểu khu.

Tôi thường nghĩ rằng mỗi sáng mẹ tôi đều mang qua sớm.

Nhìn thức ăn trên bàn, lòng tôi cảm thấy ấm áp.

Mẹ chồng tôi từng kể rằng Trình Tiêu chưa bao giờ nấu ăn.

Nhưng từ khi kết hôn, người nấu ăn luôn là anh ấy.

Anh ấy… thì ra anh ấy yêu tôi nhiều hơn tôi nghĩ.

Tôi mang một chút thức ăn rồi vội đến công ty.

Cũng may, đúng 9h, tôi thuận lợi quẹt thẻ điểm danh.

“Còn phải điểm danh làm gì?”

Lý Điềm Điềm, người làm việc cạnh tôi đi về phía tôi và nói mỉa mai: “Vương Tổng thích cô như thế, cô trực tiếp làm nũng với ông ấy, thì sẽ không phải vất vả nữa rồi!”

Tôi lạnh lùng đáp lại cô ta: “Đầu óc cô có vấn đề à? Vương Tổng thích tôi thì liên quan gì đến tôi? Tôi vẫn luôn nói với mọi người là tôi đã kết hôn, có chồng rồi, chưa từng có bất cứ quan hệ gì với Vương Tổng.”

Lý Điềm Điềm khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Lập đền thờ cũng không phải chỉ nói miệng là được, cô biết Vương Tổng thích cô, nhưng cô còn ở lại công ty, chẳng phải là muốn được đi cửa sau sao?”

Tôi coi Lý Điềm Điềm như một con ngốc.

Cô ấy đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?

Chỉ vì sếp có ấn tượng tốt với tôi mà tôi phải rời khỏi công ty để tránh nghi ngờ.

Đây là loại tam quan gì vậy?

Thật sự không nói nên lời, tại sao cô ta không bảo Vương Tổng rời khỏi công ty?

Tôi thật sự không muốn tiếp lúc với con ngốc này, vì vậy tôi liếc cô ta: “Tôi nghĩ nên cách xa cô một chút, sợ nguy hiểm bị truyền nhiễm.”