Chương 6

11,

Từ lúc Trình Tiêu thổ lộ với tôi, tôi không thể nghe thấy tiếng lòng của anh nữa.

Nhưng chẳng sao, tôi biết người đàn ông này yêu tôi hơn tất cả.

Sau đó, Trình Tiêu từ chức giáo sư đại học.

Tôi hỏi sao anh ấy lại từ chức.

Anh ấy nói rằng trong đại học có quá nhiều nữ sinh oanh oanh yến yến vây quanh anh.

Anh không muốn thấy những người đó.

Anh ấy chỉ muốn nhìn thấy tôi.



Trình Tiêu có rất nhiều thân phận, không chỉ là giáo sư đại học mà còn là cổ đông nhiều công ty.

Anh ấy trực tiếp khống chế cổ phần và trở thành chủ tịch công ty tôi.

Vào ngày đầu nhận chức, anh ấy đã sa thải Lý Điềm Điềm, ông Vương và những người đã nói xấu tôi.

Còn tôi, được thăng chức thành thư kí trưởng của Trình Tiêu.

Tôi hỏi sao anh ấy lại làm vậy.

Anh ấy xoa xoa ngón tay tôi nói: “Anh muốn nhìn em mỗi ngày.”

Vài ngày sau, tôi đọc được tin tức Lý Điềm Điềm và ông Vương đã mất tích ở Miến Điện.

12, Phiên ngoại Trình Tiêu:

Bạn có tin vào nhất kiến chung tình?

Tôi tin.

Khi còn nhỏ, mẹ nói với tôi là tôi đã kết hôn với một cô gái ở Trung Quốc và tôi không nên có ý nghĩ thích những cô gái khác.

Tôi vô cùng bất mãn với cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Kể cũng kì cục, tôi ở nước ngoài học nhiều năm, có rất nhiều cô gái thích tôi nhưng tôi không hề có cảm xúc gì.

Thi thoảng tôi nghĩ liệu có phải tôi thích con trai không?

Nhưng sau khi về Trung Quốc, tôi nhìn thấy Chu Ngưng, vào khoảnh khắc này, tôi biết rằng cuộc đời tôi nhất định phải là cô ấy.

Cô ấy là ánh sáng của cuộc đời tôi.

Đêm tân hôn, tôi phấn khích đến run cả người.

Nhưng vợ tôi có vẻ không thích, còn có chút ghét tôi.

Cô ấy đòi ngủ riêng với tôi.

Khi đó tôi vô cùng tuyệt vọng.

Tôi không biết phải làm sao, thậm chí tôi muốn chớt quớt luôn.

Tôi chưa bao giờ yêu ai, càng không biết cách thể hiện nó.

Sau một tháng khi kết hôn, tôi vô tình phát hiện cô ấy thích hoa tulip.

Kể từ ngày đó, mỗi ngày tôi đã gửi cho cô ấy một bó hoa.

Nhưng cô ấy không bao giờ nhận.

Tôi vừa mừng vừa lo.

Tôi mừng vì cô ấy biết cô ấy là vợ tôi nên sẽ không nhận hoa của người khác.

Lo vì cô ấy sợ đàn ông hơn tôi nghĩ.

Sau ba tháng cưới nhau, cô ấy lau tóc bên cạnh tôi.

Cô ấy thật là thơm, lúc nào cũng như đang dụ dỗ tôi.

Tôi không khống chế được nắm tay cô ấy.

Lúc đó cô ấy hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi như một người gỗ, ngu ngốc bịa ra câu chuyện con muỗi.

Cô ấy cười, nụ cười của cô ấy luôn ngọt ngào như thế, cô ấy vạch trần lời nói dối của tôi rằng bây giờ không có muỗi.

Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều cảm thấy xấu hổ.

Nhưng lúc đó, tôi lại phát hiện ra rằng:

Cô ấy bắt đầu chấp nhận tôi.

Tất nhiên tôi vẫn phải chủ động rời khỏi tay cô ấy.

Tôi biết những gì cô ấy đã trải qua.

Vì vậy, tôi không muốn xúc phạm cô ấy.

Tôi muốn làm từng bước một.

Tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi.

Cuối cùng,

Tôi nghĩ, tôi đã thành công.

Tôi nghĩ về sau vợ chồng tôi sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.