Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 27: Diễn đàn (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Tư Duệ gần như là lăn lê bò lết chạy ra khỏi cánh cửa trắng.

Chỉ còn một chút nữa, chỉ... chỉ một chút nữa thôi, anh ấy đã chết trong bàn tay đầy kinh hoàng của hai hồn ma nữ đó.

Anh ấy đỡ lấy hông mình, thở hổn hển: “Trò chơi phá đảo gì thế này, thậm chí không cho tôi offline. Bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc thì phải để tôi thoát ra chứ...”

“Nếu không cho tôi offline, tôi sẽ khiếu nại công ty của các anh!”

Anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn những thông báo tổng kết của hệ thống, mà cứ thế đóng kín tất cả các cửa sổ và bắt đầu vội vàng tìm kiếm nút “Kết thúc trò chơi”.

Anh ấy đã cố gắng thử đăng xuất trong nhiệm vụ đầu tiên nhưng khi tìm kiếm khắp các tùy chọn hệ thống, anh cũng không tìm thấy gì và hệ thống chỉ nhắc nhở anh ấy rằng “nhiều tính năng sẽ được mở khóa sau khi hoàn thành nhiệm vụ dành cho người mới”.

Lâm Tư Duệ nghĩ rằng “bài học dành cho người mới” này không thể cưỡng ép kết thúc, chỉ có thể nỗ lực sống sót trong 5 ngày.

Nhưng bây giờ… thực sự đã có thêm một vài sự lựa chọn nhưng anh ấy vẫn không tìm được nơi “Kết thúc trò chơi”, trái lại sau khi nhấp vào biểu tượng dấu chấm lửng thì lại tìm thấy một nút mới có tên là “Diễn đàn trò chơi”.

Không ngờ lại còn có diễn đàn, vậy liệu có thể hỏi những người chơi khác một chút không?

Anh ấy giống như một người đang chết đuối nắm được cọc cứu sinh, vội vàng nhấp vào nút đó.

Một cái cửa sổ bất ngờ xuất hiện.

[Diễn đàn này là một diễn đàn ẩn danh, người chơi lần đầu đăng nhập vui lòng đăng ký một nickname mới cho mình.]

[(Nhập ở đây)]

Lâm Tư Duệ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp sử dụng biệt danh trực tuyến mà anh ấy luôn sử dụng.

[Nickname “Song Mộc Thành Lâm” không trùng lặp, đăng ký thành công.]

Giao diện bắt đầu chuyển hướng.

Nền trang màu trắng, chữ màu đen, nhìn chung vẫn là một diễn đàn bình thường.

Nhưng ở thời điểm này các tiêu đề bài đăng liên tục được cập nhật cũng đủ để chứng minh rằng nó không hề bình thường.

[Có ai ở đây không? Điều này thực sự không phải là một trò đùa ác chứ?]

[Cứu mạng, có ai tốt bụng chỉ cho tôi có cách nào đăng xuất không?]

[Điên rồi, điên rồi, đây là cái gì vậy hảaaa?]

Nhưng điều gây chú ý nhất vẫn là bài đăng được đặt lên đầu trang chính thức, chữ của bài đăng này còn có màu đỏ.

[Câu hỏi và câu trả lời về bản thử nghiệm nội bộ “Tháp Tội Ác”]

Lâm Tư Duệ vội vàng mở bài đăng ra, bắt đầu đọc nội dung chính.

[Đầu tiên, tôi xin chúc mừng những người may mắn có mặt ở đây, chào mừng các bạn đến với khu vui chơi. Số lượng người tham gia bản thử nghiệm “Tháp Tội Ác” lần này là một trăm người, hy vọng các bạn sẽ mang lại cho Ngài nhiều niềm vui hơn nữa.]

[Tiếp theo, tôi sẽ trả lời câu hỏi của năm người chơi đầu tiên đã đưa ra thắc mắc cho tôi.]

[Bạn là ai?]

[Tôi là người đại diện của Thần, các bạn có thể gọi tôi là Quản trị viên.]

[Khu vui chơi là địa điểm như thế nào?]

[Khu vui chơi là lãnh thổ của Thần, là nơi an nghỉ của những người đã khuất, và là nơi tích tụ hận thù.]

[Tôi muốn về nhà, làm thế nào để rời khỏi đây?]

[Điểm tích lũy có lợi ích gì?]

[Khu vui chơi là ngôi nhà ấm áp của tất cả mọi người, chúng tôi rất hoan nghênh những người có năng lực trở thành một phần của đại gia đình này. Nếu ai đó tích lũy đủ 500 điểm, có thể dùng điểm đổi và điền hồ sơ trong hệ thống hoặc đến tham gia hội chợ tuyển dụng, ứng tuyển công việc yêu thích hoặc đóng góp cho khu vui chơi của mình.]

[Làm thế nào để gặp được Thần?]

[Thần không xuất hiện trước mặt người.]

[Được rồi, thời gian hỏi đáp đã kết thúc, bài đăng này sẽ không trả lời nữa.]



Sau khi đọc xong bài đăng này, Lâm Tư Duệ cảm giác được chân mình bắt đầu hơi run.

Mặc dù anh ấy cực kỳ không muốn tin đây là thật, nhưng trực giác nói cho anh ấy biết rằng tất cả chuyện này đều là hiện thực.

Anh ấy đã bước vào một thế giới quỷ dị chưa bao giờ đặt chân đến.

Đầu óc trống rỗng, Lâm Tư Duệ đóng trang bài đăng này lại. Bây giờ anh ấy chỉ muốn xem những bài đăng của người khác. Ít nhất điều này sẽ khiến anh ấy cảm thấy an toàn hơn một chút.

Anh ấy nhấp vào một bài đăng có lượng thảo luận cao nhất.

[Tùy tiện tâm sự ý tưởng của tôi một xíu, có cao nhân nào cùng thảo luận một chút không?]

1L Một kẻ xui xẻo: Không ngờ mình đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết vô hạn lưu, giờ đến lượt mình rồi. Cứ tưởng mình có kịch bản của nhân vật chính, ai ngờ lại là vật hi sinh, ngay cả phần hướng dẫn người mới cũng khiến mình vất vả vô cùng. Nếu không có “bảo vệ người mới”, mình chắc chắn đã chết ngay từ vòng đầu. Nhưng giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì khác biệt, vòng sau mình chắc chắn sẽ chết nữa… Có cao nhân nào chia sẻ một chút thông tin hữu ích không, để tiểu đệ có thể đi thêm vài vòng, tôi còn trẻ không muốn chết QAQ.

2L Cứu cứu trẻ em: Đừng cố gắng nữa, tôi cảm thấy ý tưởng chính của bài hỏi đáp chính thức bên cạnh là “Các bạn đừng nghĩ đến việc sống sót, hãy ngoan ngoãn làm thức ăn cho Tà Thần đi.”

3L Gã Mạnh: Sao mà các người lại sợ đến thế, đánh đi, sợ cái gì, đánh chết tên Thần khốn nạn này đi, thế là mọi người không phải ở đây nữa.

4L 7474: Người ở trên thật là lạc quan đến mức mù quáng, chỉ cần những con ma quỷ đó cũng đủ khiến chúng ta chết rồi, không gặp được Thần thì chúng ta sẽ chết hết, hơn nữa cũng không biết làm sao để gặp được Thần.

5L Hảo Vân Lai: Cũng đừng quá bi quan, mọi người đều nhận được phần thưởng tổng kết bài học dành cho người mới rồi đúng không, tôi cảm thấy thần cũng không phải muốn chúng ta chết một cách đơn giản, nếu chỉ muốn xem người ta chết như thế nào, nó có sức mạnh cao cường như vậy, trực tiếp ném chúng ta vào chỗ chết đi là được, cần gì mà phải làm trò chơi này? Chúng ta đối với nó mà nói vẫn có ích.
« Chương TrướcChương Tiếp »