Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nghĩ Nó Chỉ Là Một Game Kinh Dị

Chương 34: Rạp chiếu phim Ánh Nắng (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thêm một chương dài nữa nè mí bạn 😻



... ? ? ?

Hả? Đẹp? Cái này cũng được à?

Trì Vận đứng hình, mặc dù cô đã thành công lừa gạt để qua kiểm tra nhưng trong lòng cô cũng không thỏa mãn lắm.

Sao cô có cảm giác mình bị một con nhện công kích nhỉ, sao dáng dấp của cô có thể giống Lão Vương được!

Hãy mở to mắt của bà ra mà nhìn đi!

[Hahahahahahahahaha]

[Tôi còn tưởng bị phát hiện rồi chứ. Hú hồn hà.]

[Có tận tám con mắt nhưng bị mù.]

Khóe miệng Trì Vận giật giật, cô lặng lẽ nhét cái kéo vào trong túi, khó khăn mở miệng: "Cũng được thôi. Tôi cũng chụp lâu rồi nên không nhớ đã chụp ở đâu."

Cô luôn cảm thấy có thứ gì vừa vỡ tan.

"Vậy à, tiếc quá." Quý bà nhện tỏ ra tiếc nuối.

"Giám đốc…" Trì Vận ngượng ngùng nói: "Tôi muốn hỏi về vấn đề tiền lương."

"Tiền lương?" Giọng nói của quý bà nhện tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Cô phải thử việc trước nên không có lương."

Nhưng bà ta lại giống như sợ nhân viên mới không dễ gì tìm được chạy mất nên quý bà nhện vội vàng nói thêm: "Nhưng mà phúc lợi cho nhân viên của rạp chúng tôi rất tốt."

"Rạp sẽ bao ăn bao ở. Mỗi ngày cậu có thể sử dụng giấy xác nhận nơi cư trú để lấy đồ ăn từ máy tự động. Máy bán vé tự động cũng có bán cho nhân viên nội bộ, giảm 50% nha. Cậu cũng có thể mua cho bạn bè, người thân, mời họ đến rạp chiếu phim đấy."

Trì Vận trầm mặc, công việc này không chỉ không được trả lương mà còn muốn cô phải nạp tiền cho rạp tăng GDP. Con ma quỷ nào nghĩ ra điều này, nó không giàu mới lạ á!

"À, đúng rồi. Tí nữa quên nói với cậu, nhớ đến phòng thay đồ của nhân viên để lấy đồng phục trong tủ nhé. Đây là chìa khóa." Quý bà nhện đưa một cái chìa khóa bạc nhỏ cho Trì Vận, bà ta lại dặn dò: "Nội dung công việc cụ thể, cô đến tìm Phi Bạch để hắn đưa cô đi làm quen."

"Phi Bạch là ai?" Trì Vận vừa đưa tay nhận chìa khóa vừa hỏi.

Quý bà nhện vô cùng kiên nhẫn giải thích cho cô: "Chính là nhân viên bán vé của rạp chiếu phim chúng ta, cô đi ra trước quầy bán vé là thấy hắn."

Trì Vận vội vàng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn giám đốc, tôi sẽ làm việc chăm chỉ."

"Được rồi, cô đi ra ngoài đi, tôi phải tiếp tục làm việc." Quý bà nhện vừa nói vừa leo lên trần nhà.

Sau đó, Trì Vận đi ra ngoài đóng cửa lại, cô định đi thay đồng phục trước rồi mới đi tìm nhân viên kỳ cựu "Phi Bạch", nhờ hắn đưa cô đi làm quen công việc.

Hai phút sau, Trì Vận đến được phòng thay đồ của nhân viên và tìm được ngăn tủ thuộc về "Lão Vương" trong tủ chứa đồ.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của quý bà nhện rất cao, cô chỉ vừa mới nhận chức mà mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, không chỉ có đồng phục làm việc mà ngay cả thẻ tên cũng đã thiết kế xong.

Không hổ là người phụ nữ có tám cái chân, ấy nhầm, là quỷ nữ mới đúng.

"Kỹ thuật viên chiếu phim: Lão Vương"

Chỉ cần nhìn cái bảng tên này là cô lại thấy cái đầu nhức nhức, haiz, xem ra khoảng thời gian này cô phải dựa vào cái tên "Lão Vương" này để tiếp tục sống.

Trì Vận tuyệt vọng ôm đầu, cô chán nản một lúc mới lấy lại tinh thần chuẩn bị đi thay đồng phục.

Nhưng cô vừa lấy đồng phục ra thì cô lại cạn lời.

Đồng phục của rạp chiếu phim Ánh Nắng mà một chút Ánh Nắng cũng không có, sao lại giống trang phục sắc tình thế này?

Đây là cái gì, lụa đen, đồng phục hầu gái, băng đô ren màu đen, vòng cổ lụa màu trắng…

[Hahaha tuyệt vời, streamer phát phúc lợi.]

"... Tôi không có, tôi không phải, mọi người đừng nói bậy bạ." Trì Vận cảm giác mình sắp tắt thở đến nơi.

Cô không bị game kinh dị dọa sợ mà bị những thứ đồ kỳ quái này làm phát điên.

Một lúc lâu sau, Trì Vận mới thở ra hơi thở mỏng manh: "Hệ thống, lúc tôi thay quần áo sẽ không livestream chứ…"

"Bạn yên tâm, bất kỳ hình ảnh riêng tư nào của streamer sẽ không bị truyền ra ngoài nếu chưa có sự đồng ý của họ."

"Vậy được rồi." Trì Vận cam chịu phận cầm lấy quần áo đi vào phòng thay đồ.

Khoảng năm phút sau.

Trì Vận từ phòng thay đồ đi ra.

Không thể không nói, bộ đồng phục này rất hợp với Trì Vận, cô vốn có khuôn mặt thanh thuần, đáng yêu càng thêm cuốn hút khi cô mặc bộ đồ hầu gái này.

Khuôn mặt thanh thuận cộng thêm biểu cảm ngượng ngùng chính là lời mời gọi hoàn hảo nhất, đâm trúng trái tim người xem.

[a a a a a a]

[Streamer xinh đẹp quá đi.]

[Anh đơn phương quyết định, em chính là vợ mới của anh!]

[Nước miếng chảy ròng ròng, chiếc tất đen này để cho ta.]

[Liếʍ màn hình.]

[Bạn đã nhận được ‘10 tệ vui vẻ’ từ người xem ‘Phong Lạc Lạc’.]

Trì Vận nhìn thông báo tặng quà mới bớt xấu hổ trả lời: "Cảm ơn ông chủ Phong Lạc Lạc đã tặng quà, yêu bạn."

[Đừng gọi tôi là ông chủ, gọi tôi là phu nhân.]

"Được, phu nhân." Trì Vận rất biết lắng nghe ý kiến người xem.

Cũng may, mặc dù kiểu dáng của bộ đồng phục này có chút gợi cảm nhưng vải vóc khá kín đáo, nếu không Trì Vận thật sự không dám mặc.

Haiz, không nghĩ tới cô anh minh một đời, cuối cùng cũng quỳ gối dưới sự cám dỗ của đồng tiền, bỏ tiết tháo qua một bên.

Trì Vận âm thầm thở dài trong lòng, cô ra khỏi phòng thay đồ của nhân viên, đi thẳng đến quầy bán vé.

Tuy nhiên, khi Trì Vận vừa ra đến nơi thì cô đã thấy đồng nghiệp mới của mình đang gặp rắc rối.

Có một thanh niên với mái tóc màu đỏ đang gây rối tại quầy bán vé.

Trì Vận đến gần mới nghe rõ cậu ta đang nói cái gì.

"Đã nói từ nãy rồi, người lao động chúng tôi làm gì có tiền, nếu mấy người không cho chúng tôi vé xem phim thì sao chúng tôi xem phim được chứ?"

"Cậu câm rồi à? Sao không nói chuyện?"

"Đừng không hiểu chuyện như thế, nhìn bộ dạng này của cậu chắc cũng có không ít phú bà bao nuôi cậu nhỉ? Vậy mà chút tiền hoa hồng cũng không cho chúng tôi được à."

Tên tóc đỏ càng nói càng kích động, cậu ta duỗi tay phải về phía trước, túm lấy cổ áo người đàn ông. Khi cậu ta muốn kéo người đàn ông đến trước mặt mình thì một bàn tay con gái đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta, ngăn cản hành động của cậu ta.

Tên tóc đỏ vừa định quay đầu chửi thì cậu ta phát hiện người đến là một thiếu nữ đội tóc trắng và mặc trang phục hầu gái. Hai mắt cô trong veo như hai viên ngọc xanh lấp lánh không phù hợp với không khí u ám xung quanh. Tên tóc đỏ nhất thời nghẹn họng, không thể tuôn ra lời chửi mắng nào.

Người mới đến chính là Trì Vận.

Cô còn đang lo lắng không biết nên tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp mới thế nào, đây chẳng phải là cơ hội trời cho sao!

Trân trọng cảm ơn nha, tóc đỏ!

Trì Vận mỉm cười: "Xin chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?"

Tên tóc đỏ ngẩn người nhìn nụ cười tươi của Trì Vận, cậu ta sửng sốt vài giây rồi tự tin nói: "Tôi muốn xem một bộ phim tại rạp phim của các cô nhưng tôi không có tiền, các cô có thể cho tôi xem miễn phí không?

Xem một bộ phim?

Nghe lời giải thích này, cô có thể phán đoán tên ngốc này cũng là một người chơi khác.

Trì Vận cũng không vì gặp được "đồng hương" mà thấy nương tay, vẻ mặt cô không đổi, vẫn ân cần nói: "Điều này có lẽ không được, rạp chiếu phim của chúng tôi không có loại hình dịch vụ này."

"Cô..."

"Nhưng mà…" Trì Vận nhìn tên tóc đỏ chuẩn bị nổi giận, cô kịp thời nhắc nhở: "Thưa anh, nếu anh tiếp tục gây mất trật tự ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến các vị khách trong khu vực chờ. Điều này hình như không có lợi ích gì với anh."

Trì Vận vừa nói vừa chỉ tay về phía sau tên tóc đỏ.

Tên tóc đỏ sững sờ tại chỗ, cậu ta quay người lại, nhìn về hướng Trì Vận chỉ.

Cậu ta thấy trong khu vực chờ có đủ loại ma quỷ đang ngồi trên ghế, tất cả bọn chúng đang nhìn cậu ta chằm chằm.

Một ma nữ tóc dài chỉ còn một bên mắt còn đang mỉm cười nâng ly nước màu đỏ không rõ nguồn gốc với anh. Rõ ràng, nụ cười kia có thể dọa mười đứa con nít khóc đến long trời lở đất.

Trong nháy mắt, cơ thể tên tóc đỏ cứng đờ, cuối cùng cậu ta cũng nhớ ra mình không phải đang chơi game mà thật sự rơi vào một thế giới ma quỷ đáng sợ.

Cũng tại dáng dấp bình thường của nhân viên soát vé nên cậu ta mới sinh ra ảo giác mình vẫn ở thế giới thực.

"Khụ khụ… chuyện này, để tôi nghĩ biện pháp khác đi." Trong nháy mắt có thể thấy khí thế của tên tóc đỏ đã yếu đi, cậu ta nuốt khan rồi đi ra cửa rạp chiếu phim.

Trì Vận thấy người gây chuyện cuối cùng cũng rời đi, cô quay người nhìn về phía đồng nghiệp mới chuẩn bị tranh công nhưng khi đối mặt với hắn, Trì Vận câm nín.

"..." Đầu óc Trì Vận đột nhiên trống rỗng.

Wao, NPC này đẹp trai quá đi!

Trì Vận - Thanh niên nhan khống lâu năm đột nhiên có cảm giác được rửa mắt sau khi chịu đựng sự tra tấn từ dáng dấp của đám ma quỷ.

Đường viền hàm sắc nét, mũi cao thanh tú, lông mày thanh mảnh, đặc biệt là đôi mắt của hắn. Đôi mắt hoa đào (*) có phần đuôi mắt cong lên, dưới mắt phải có một nốt ruồi son, chỉ cần một ánh mắt đó thôi cũng đủ lôi cuốn lòng người. Có thể nói hắn hội ngộ đầy đủ yếu tố tạo thành hai chữ "Yêu nghiệt."

(*): 桃花眼: Mắt đào hoa: mang dáng mắt dài, lòng trắng và đen rõ ràng, đuôi mắt nhọn cong lên. Đôi mắt long lanh, mơ màng, thu hút ánh nhìn.

Lúc này, nét mặt của hắn có chút uể oải nên ánh mắt nhìn cô cũng rất lạnh lùng, mang chút cảnh giác.

Trì Vận có một cảm giác bị con mèo xa lạ nhìn chằm chằm.

"Chào anh, tôi là kỹ thuật viên chiếu phim mới, cũng là đồng nghiệp với của anh. Tôi là… Lão Vương." Ngoài mặt Trì Vận đang rất bình tĩnh nhưng nước mắt cô đang chảy vào trong.

Lão Vương đáng chết này.

Không ngoài dự đoán, anh chàng đẹp trai không có ý định để ý đến cô.

Trì Vận cũng không nản lòng, cô nhìn chằm chằm bảng tên trên ngực người đàn ông rồi nói: "Anh là Phi Bạch nhỉ? Con nhện… à không, giám đốc nói anh dẫn tôi đi làm quen với công việc."

Sau khi nghe cô nhắc đến giám đốc thì cuối cùng người đứng trước mặt cô cũng có chút phản ứng. Hắn gật đầu, sau đó… không có sau đó.

Trì Vận dè dặt hỏi: "Anh không biết nói chuyện sao?"

Phi Bạch trầm mặc nhìn Trì Vận một hồi rồi mới rời mắt, hắn không cảm xúc nói: "Biết."

Phi Bạch quay sang nói với cô: "Đi theo tôi."

... Tôi hiểu rồi, đây là rối loạn ám ảnh xã hội.

Bây giờ Trì Vận đã hiểu vì sao vừa rồi tên tóc đỏ đánh hắn mà hắn cũng không phản ứng.

Hắn đúng là một người đáng thương, người mắc chứng rối loạn lo âu xã hội mà phải làm việc tại quầy bán vé của rạp chiếu phim. Nhìn đám ma quỷ kia cũng không phải loại dễ nói chuyện, vậy bình thường hắn bị bắt nạt thế nào chứ. Hiện tại còn phải đối phó với những người chơi khác, may mà đã có cô ở đây rồi.

Phi Bạch dẫn cô đến hành lang phía trước khu vực chờ của rạp chiếu phim, Trì Vận ngoan ngoãn đi theo Phi Bạch. Khi đi qua đám ma quỷ, cô không chú ý đến chúng nữa, cô đang cố gắng duy trì sự dè dặt của người thục nữ.

Bởi vì hiện giờ trong đầu cô đều là...

(Chắp tay) Cảm ơn rạp chiếu phim Ánh Nắng đã thiết kế đồng phục quá đẹp. Áo gile màu đen kết hợp với áo sơ mi cổ điển màu trắng thật sự quá cấm dục đi. Còn có quần tây vừa vặn tôn chân. Thật sự quá hoàn mỹ!

Vòng eo này, cặp mông này, đôi chân này… Cuối cùng Trì Vận cũng hiểu vì sao đàn ông khi nhìn mấy em gái xinh đẹp sẽ vui vẻ, bây giờ cô rất vui vẻ luôn.

Đáng tiếc, thời gian vui vẻ không kéo dài lâu. Người trước mặt đột nhiên dừng lại, Trì Vận phải nhanh chóng kéo mình thoát khỏi những suy nghĩ miên man mới kịp thời phanh xe.

"Phòng chiếu phim." Phi Bạch lời ít ý nhiều.

"Tôi biết rồi." Trì Vận vội vàng gật đầu một cái.

Sau đó, Phi Bạch lại đi tiến lên một chút rồi dừng lại, hắn chỉ tay vào đó.

Một căn phòng nhỏ tối om.

"Đang chiếu phim."

Phi Bạch nói xong thì anh ra lấy một cái chìa khóa từ trong túi đưa cho Trì Vận.

"Chìa khóa."

Trì Vận nhận lấy chìa khóa, cô gật đầu tỏ ý mình biết rồi.

Sau đó, Phi Bạch quay người, đi về chỗ cũ.

Trì Vận hoang mang đi theo sau lưng Phi Bạch trở về quầy bán vé. Nhưng Phi Bạch không dừng lại mà đi đến máy bán hàng tự động, hắn chỉ vào cái máy: "Ăn cơm."

Trì Vận còn chưa nhìn thấy đồ ăn trong máy bán hàng tự động thì cô đã nhìn Phi Bạch đi ra chỗ khác.

Trì Vận cũng chỉ có thể nhanh chóng đuổi kịp hắn, theo hắn đi đến hành lang dẫn đến phòng làm việc của giám đốc.

Hai phút sau, Phi Bạch dừng lại trước một căn phòng, hắn xoay người: "Ký túc xá nhân viên."

Trì Vận lại gật đầu: "Vâng."

"Được rồi, kết thúc."

Vừa dứt lời, Phi Bạch đã nhanh chóng biết mất khỏi tầm mắt của Trì Vận.

Trì Vận: ...

Thế là xong rồi à?

Chờ chút… Không phải giám đốc nói giới thiệu quá trình làm việc cho cô sao? Sao lại giới thiệu cho cô các phòng trong rạp chiếu phim chứ?

"Không đáng tin chút nào, đàn ông đúng là không đáng tin…" Trì Vận bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Phàn nàn xong rồi thì Trì Vận mới phát hiện một chuyện, sao từ nãy đến giờ cô không thấy bình luận của mọi người.

Cô nhìn số người đang xem livestream, cô phát hiện số người xem cũng không ít.

"Sao mọi người lại không bình luận?"

[...]

[Không có gì, tôi đột nhiên nhớ đến ký ức đau buồn.]

[Thật ra, đột nhiên tôi thấy đau dạ dày.]

Trên đầu Trì Vận lại xuất dấu chấm hỏi: "... Mọi người đang nói gì vậy?"

[Không có gì, Streamer có thể tìm đến nhân viên bán vé nhờ hỗ trợ, hắn là người tốt!]

Trì Vận nhíu mày: "Phi Bạch sao? Thôi đi, không nên làm phiền người ta, người ta cũng có công việc của mình."

Đừng làm người mắc chứng rối loạn lo âu xã hội sợ hãi thêm nữa, phải tự dựa vào sức mình!

Theo nội dung thông báo tuyển dụng trước đó, cô nên đi đến xem phòng chiếu phim trước đi, coi như làm quen với môi trường công việc, kiểm tra dụng cụ chiếu phim các thứ một chút.

Suy nghĩ xong, Trì Vận lập tức quay người đi dọc theo hành lang ra ngoài, chuẩn bị đi đến phòng chiếu phim.

Cùng lúc đó.

Cửa rạp chiếu phim xuất hiện một người.

Đó là một người phụ nữ có mái tóc ngắn, mặc áo sơ mi màu vàng nhạt và quần jean xanh đậm.

Tên thật của "Nguyệt Bách Tử" là Đường Vi, nghề nghiệp của cô ấy là một tác giả tiểu thuyết kinh dị. Vốn cô ấy chỉ muốn chơi game 3D kinh dị này để tìm linh cảm cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình… Nhưng cô ấy không ngờ rằng cô ấy lại rơi vào hoàn cảnh lúng túng này.

Cô ấy chỉ muốn viết câu chuyện về ma quỷ chứ không muốn gặp ma quỷ.

"Haiz." Đây là lần thứ mười ba Đường Vi thở dài.

Khi Đường Vi còn hoang mang không biết làm gì tiếp theo thì đột nhiên cô ấy nghe thấy một giọng nam õng ẹo.

"Helo, người đẹp."

Đường Vi nghiêng đầu, cô thấy trước mặt cô xuất hiện một người thanh niên tóc đỏ, trên tay còn có một hình xăm lớn, cậu ta mặc một cái quần rách, trông giống mấy thanh niên côn đồ.

Đường Vi lặng lẽ lùi về phía sau một bước: "Có chuyện gì sao?"

Tên tóc đỏ du côn lại nhích gần cô ấy một bước, nở nụ cười: "Cô đừng sợ, tôi không phải ma quỷ, tôi cũng là người chơi."

"À, sau đó thì sao?"

Đường Vi nghe hai chữ "người chơi" này thì thở phào nhẹ nhõm nhưng cô ấy đột nhiên cảnh giác, cậu ta không nhất định là người chơi tốt.

Tên tóc đỏ nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô gái trước mặt thì nói thẳng: "Chậc, mục đích của cô đến đây là xem một bộ phim phải không?"

Nghe được nhiệm vụ quen thuộc, Đường Vi gật đầu một cái: "Ừ, anh có thông tin gì không?"

"Mua một vé xem phim tốn 10 tệ hoan lạc." Tên tóc đỏ dứt khoát nói.

Đường Vi kinh ngạc khi cậu ta chia sẻ thông tin cho mình nhưng cô ấy cũng chỉ gật đầu một cái: "Cảm ơn anh đã chia sẻ thông tin."

Nói xong, Đường vi nhấc chân, cô ấy muốn đi vòng qua tên tóc đỏ đi vào rạp chiếu phim.

Nhưng tên tóc đỏ xấu tính trước mặt thấy Đường Vi muốn rời đi thì giơ tay lên cản lại.

Đường Vi mở to đôi mắt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, giọng nói cũng lạnh lùng: "Anh muốn gì?"

Tên tóc đỏ sờ cằm, nở nụ cười đê tiện: "Tôi không nói thông tin miễn phí."

"Một thông tin 10 tệ hoan lạc."

Đường Vi nhíu mày: "Thông tin này tôi cũng không chủ động muốn nghe, dựa vào đâu anh thu tiền của tôi. Tôi không đưa thì anh tính làm gì?"

"Cô không đưa à…" Tên tóc đỏ thu lại nụ cười, trong tay cậu ta xuất hiện một con dao gọt hoa quả: "Vậy thì cô đừng trách tôi, cô chỉ có thể trách cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Mau đưa tiền ra đây bằng không khuôn mặt xinh đẹp này sẽ bị rạch vài nhát đấy."

Đường Vi không nghĩ mình ở địa phương quỷ quái này cũng có thể đυ.ng phải loại người không sống nổi một chương trong tiểu thuyết của cô ấy.

Đường Vi tưởng nhân vật phản diện mình viết là theo khuôn mẫu từ trước đến nay, không nghĩ rằng "nghệ thuật đến từ đời sống" nha!

Nhưng vấn đề là, cô ấy là trạch nữ trói gà không chặt, cũng không có vũ khí, làm sao có để đánh lại một tên thanh niên côn đồ cường tráng như vậy, hơn nữa, cậu ta còn có vũ khí.

Đường Vi trầm mặc hồi lâu rồi cô ấy quyết định không phản kháng nữa, cô ấy chuẩn bị ngoan ngoãn giao tiền. Nếu như cô ấy không giao tiền thì cô ấy sợ mình sẽ trở thành bia đỡ đạn đầu tiên, còn thảm hơn cả nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.

Cũng may tiểu thuyết Đường Vi viết bán khá chạy, có một số quyền đã được chuyển thể nên cô vẫn có khả năng trả một triệu tệ.

Đường Vi nói: "Anh chờ chút, tôi tìm hệ thống đổi tiền."

Tuy nhiên, đúng lúc Đường Vi tìm hệ thống đổi tệ hoan lạc thì đột nhiên tên tóc đỏ trước mặt giơ tay phải lên.

Đường Vi vội vàng lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: "Anh tính làm gì, không phải tôi nói tôi đi đổi tiền sao?"

Nhưng tên tóc đỏ côn đồ không trả lời cô mà cậu ta lộ ra vẻ mặt kinh hoàng. Một giây sau, Đường Vi thấy cậu ta tự nhét ngón tay vào miệng mình rồi cắn mạnh, giống như đó không phải là tay của cậu ta mà là một cái chân gà hay móng heo.

Ánh mắt cậu ta tràn đầy vẻ sợ hãi và khó tin, hốc mắt cậu ta đã bắt đầu chảy ra nước mắt.

Đường Vi trơ mắt nhìn tên tóc đỏ côn đồ cắn đứt ngón trỏ phải và ngón tay cái của cậu ta. Máu tươi lập tức chảy ra từ trong miệng cậu ta. Nhưng cậu ta lại như mất đi tri giác, vẫn không ngừng nhai ngón tay của mình như đang ăn sơn hào hải vị.

Toàn bộ hình ảnh này khiến người ta phải rùng mình.

Tuy Đường Vi là một tác giả tiểu thuyết kinh dị nhưng từ bé đến lớn cô ấy chưa từng thấy qua hình ảnh kinh khủng như vậy. Lúc này chân Đường Vi đã mềm nhũn, miễn cưỡng lùi về sau mấy bước.

Cho đến khi tên tóc đỏ côn đồ nuốt xong hai ngón tay mình thì hắn mới như tìm lại được quyền khống chế cơ thể mình.

"Aaaaaa" Tiếng hét thảm thiết và thê lương của tên tóc đỏ côn đồ vang lên bên tai Đường Vi.

Đường Vi nhìn người đau đến nỗi không ngừng lăn lộn trên mặt đất thì cô ấy rất không có tiền đồ che miệng, thét chói tai, co cẳng chạy thẳng vào trong rạp chiếu phim!
« Chương TrướcChương Tiếp »