Chương 10

[Độ hảo cảm +20! ~~] Âm thanh hệ thống thông báo cũng là lúc Đoạn Mộ Trạch nhận lấy chiếc quạt.

Lần này độ hảo cảm được cộng rất nhiều, Âm Lạc quyết định, về sau sẽ nghỉ ngơi một thời gian.

Tuy rằng nghỉ ngơi, nhưng phương thức liên hệ của Đoạn Mộ Trạch thì vẫn cần lấy.

Mà bên kia, Đoạn Mộ Trạch vẫn đang xoa nắn vết thương cho cậu. Âm Lạc hơi khom lưng, nhìn thẳng vào hắn, nhìn chằm chằm, đồng thời suy nghĩ xem làm cách nào để lấy số điện thoại của hắn.

Lực đạo trên cổ tay đột nhiên tăng thêm vài phần.

Đoạn Mộ Trạch ấn đốt ngón tay vào vết thương của Âm Lạc, khiến nó trở nên phiếm hồng. Nhưng đau đớn làm Âm Lạc xem nhẹ điều đó:

“Tiền thuốc hết bao nhiêu?”

Ngón tay Đoạn Mộ Trạch dừng lại.

Một lát, trong mắt hắn xẹt qua một tia trào phúng: “Không đáng giá.”

Như vậy làm sao được? Âm Lạc lấy di động ra, nỗ nực làm mình giống nhân vật phản diện: “Tôi lại không thiếu chút tiền ấy của anh! Lấy wechat ra đây, tôi quét một chút.”

Đoạn Mộ Trạch giương mắt.

Thiếu niên nhíu mi lại, trên mặt treo vẻ kiêu căng cùng không kiên nhẫn, nhưng lông mi ở đuôi mắt ướt đẫm cùng với đôi môi bị cắn đến đỏ bừng làm cậu không thể ác lên được.

Thấy thế nào đều rất dễ chọc.

Một lát.

Như đã hiểu cái gì, Đoạn Mộ Trạch dùng cái tay không dính thuốc lấy di động ra, click mở wechat, đưa màn hình tới trước mặt Âm Lạc.

Âm Lạc trên mặt hung dữ, trong lòng lại đang khoe khoang với hệ thống: [Hắn thật ngốc, bị tôi lừa lấy wechat còn không biết.]

Hệ thống vĩnh viễn cổ vũ: [ (#^.^#) ]

Vết thương trên tay cũng đã ổn, Âm Lạc đứng dậy, cẳng chân hạ xuống, thịt mềm trên chân nhẹ nhàng lung lay: “Vậy buổi sáng hôm nay anh phải đi quay chụp sao?”

[Độ hảo cảm +2.]

Âm Lạc vừa chọc hệ thống trong đầu, vừa lùi lại, cũng không để ý tầm mắt của đối phương không quá tự tại.

“Không có.” Âm thanh Đoạn Mộ Trạch thấp hơn bình thường vài phần.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đúng lúc này di động của Âm Lạc vang lên, vừa cầm lấy, là Thương Thừa Ninh gọi tới. Tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng cậu cũng hiểu lúc này không thể ở trước mặt Đoạn Mộ Trạch mà nói chuyện điện thoại với đối tượng liên hôn, “Tôi phải đi rồi.”

Đoạn Mộ Trạch “Ân” một tiếng, không nói gì nữa.

*

Ra khỏi phòng nghỉ, Âm Lạc mới nhận điện thoại của Thương Thừa Ninh. Âm thanh qua điện thoại có chút sai lệch, làm người khác không phát hiện ra tốc độ lời nói của hắn so với ngày thường hơi nhanh hơn: “Âm lạc, cậu hiện tại ở đâu?”

“Tôi ở phòng nghỉ bên này.” Âm Lạc đem áo khoác mặc vào.

Thương Thừa Ninh: “Tôi qua tìm cậu.”

Âm Lạc đợi hai phút, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ cuối hành lang xuất hiện. Hắn nghiêng đầu: “Chúng ta hiện tại trở về?”

Thiếu niên đứng trong một góc, vị trí rất tối, áo khoác tròng lên vai trông hơi suy sụp, vòng eo càng tinh tế. Tựa hồ rất dễ để giam cầm cậu lại một góc.

Nhưng mà những phán đoán đó biến mất ngay sau khi hắn tới gần cậu.

Tầm mắt Thương Thừa Ninh dừng ở trên cổ tay người đối diện: “Cậu xoa thuốc à?”

Âm Lạc: “ừm.”

Tối hôm qua, tay Âm Lạc còn chưa có sưng lên, Thương Thừa Ninh cho rằng cậu chỉ là bị thương ngoài da, lúc này mới cảm thấy không đúng: “Tôi nhìn xem chút.”

Âm Lạc giơ tay trái lên.

Thương Thừa Ninh lúc này mới nhìn đến xương cổ tay bị sưng lên một mảnh, nhíu mày: “Ngày hôm qua liền bị thế này rồi sao?”

“A……” Thừa Ninh ma sát ngón tay vào lòng bàn tay của cậu, đôi mắt Âm Lạc nháy mắt đỏ lên, cậu rút về tay, “Chúng ta phải đi về sao?”

Thương Thừa Ninh thấy Âm Lạc không có tinh thần, ngữ khí cũng ôn nhu hơn vài phần: “Cậu về trước đi, một lát nữa tôi tới sau.”

Còn lại đều là một ít việc vặt vãnh, Thương Thừa Ninh tính toán giao cho Dương An làm. Hắn gọi cho Dương An, cậu ta đang ở phòng nghỉ, lập tức liền tới.

“Tôi ở bên này, trực tiếp qua đây đi.”

Thương Thừa Ninh không chậm trễ thời gian nữa, tìm đượphòng Dương An.

Cửa mở ra.

Hắn mới đứng ở cửa, đã ngửi thấy mùi thuốc.

Giống với mùi trên người Âm Lạc.

Dương An thấy ông chủ tự mình tới, lập tức đi qua.

Hắn vốn định cùng Đoạn Mộ Trạch đi qua chào hỏi, nhưng nghĩ đến đối phương có tính bất khuất cao, ngẫm lại vẫn thôi.

Nhưng Thương Thừa Ninh vẫn chú ý tới Đoạn Mộ Trạch.

Bởi vì toàn bộ mùi thuốc ở trong phòng, đều là từ người này.

Thương Thừa Ninh đã nghe qua sự tình của Đoạn gia, nhưng chưa từng gặp qua Đoạn Mộ Trạch, khiến hắn tưởng rằng người này mới xuất đạo hoặc chỉ là nhân viên công tác của đoàn phim.

“Người mới” diện mạo anh tuấn, rất thời thượng, nhưng bị khí chất lạnh lẽo áp xuống, cũng không có vẻ tuỳ tiện.

Hắn đang ngồi trên sô pha, cúi đầu chơi di động, từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn bên này một cái.

Thương Thừa Ninh thu hồi tầm mắt, đâu vào đấy mà đem công việc giao cho Dương An. Dương An không ngừng gật đầu: “Yên tâm, Thương tổng, tôi sẽ làm thỏa đáng.”

Rời đi trước, Thương Thừa Ninh bất động thanh sắc mà đem tầm mắt nhìn về phía sô pha bên kia.

Người kia đã buông di động, trong tay cầm cái quạt nhỏ.

Cùng cái hắn đưa cho Âm Lạc giống nhau như đúc.

*

Trong xe điều hòa rất thấp, trên ghế sau nhiều thêm một cái thảm.

Lần trước còn không có.

Âm Lạc đang nghĩ có nên tự lấy dùng hay không, tài xế ở phía trước đột nhiên mở miệng: “Là Thương tổng cố ý mua cho ngài đấy ạ.”

Lão nam nhân còn rất tri kỷ, Âm Lạc cũng không khách khí, phủ thảm lên chân rồi dựa vào ghế dựa, đang mơ màng sắp ngủ, cậu cảm giác bên cạnh có động tĩnh.

Chỗ ngồi bị lõm xuống, thân thể Âm Lạc không chịu khống chế mà nghiêng qua bên kia dựa vào.

Có “Gối dựa”, cậu thấy thoải mái hơn rất nhiều.

……

Không biết qua bao lâu, Âm Lạc tỉnh lại. Ngốc gần nửa phút, cậu mới ý thức được mình vẫn luôn dựa vào vai Thương Thừa Ninh mà ngủ.

Xấu hổ một lát.

Âm Lạc đoan chính ngồi dậy, nhíu mày: “Cứng quá a.”

Hô hấp Thương Thừa Ninh đột nhiên ngưng trệ: “…… Cái gì?”

Trên mặt Âm Lạc hiện lên ý tứ ghét bỏ: “Bả vai anh cứng quá.”

【 Giá trị ức hϊếp +5! 】

Trước khi đi còn ở trên xe làm thịt được chú dê Thương Thừa Ninh, tâm tình Âm Lạc trở nên vui vẻ hơn không ít.

Hô hấp của hắn ổn định lại: “Vết thương thế nào rồi?”

Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, Âm Lạc giương mắt, trên mặt cậu còn lưu lại màu hồng nhạt khi vừa ngủ dậy: “Sau khi thoa thuốc thì không đau nữa rồi.”

Trong xe hơi kín, lúc này mùi thuốc thoang thoảng cùng với hơi thở thanh ngọt đặc trưng trên người Âm Lạc quyện lại với nhau, nhưng không khó ngửi mà lại hài hòa đến không tưởng. Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông ngồi trên sô pha, thần sắc Thương Thừa Ninh hơi u ám, bất động thanh sắc hỏi: “Người thoa thuốc cho cậu là nhân viên công tác sao?”

Âm Lạc hàm hồ nói: “Ừm……”

Không hỏi lại việc chiếc quạt, Thương Thừa Ninh thay đổi đề tài: “Mau về thành phố, rồi tìm bác sĩ xem vết thương đi, nếu không thương đến gân cốt thì không ổn.”

Âm Lạc rõ ràng không muốn: “Tôi không muốn đi bệnh viện.”

Rất nhiều người.

Lần trước đi bệnh viện, thiếu chút nữa bị bát canh đổ vào người.

“Không cần đi bệnh viện.” Thương Thừa Ninh cho rằng cậu vừa mới tỉnh ngủ, bộ dáng phát ngốc, nhịn không được xoa xoa đầu cậu, “Tôi sẽ kêu bác sĩ lại đây.”

Sợi tóc của thiếu niên rất mềm, hắn vốn định chạm vào một chút liền buông ra, nhưng mà cảm xúc rất tốt, lúc buông ra lại có chút luyến tiếc.

Hệ thống: 【 Ký chủ, kỳ thật vừa rồi tôi nên nhắc nhở cậu, không nên dùng lí do “Không đi bệnh viện”. 】

Âm Lạc: 【 Vì sao? 】

Hệ thống: 【 Thương Thừa Ninh là một tổng tài tiêu chuẩn, có bệnh đau dạ dày nên cũng có một bằng hữu làm bác sĩ. 】

“……”

Nói đến đây, Âm Lạc không thể cự tuyệt được nữa. Vì thế cùng hệ thống cáo trạng: 【 Tên đàn ông xấu xa, cố ý muốn để bác sĩ tra tấn tôi thì có. 】

Đương nhiên, từ một góc độ khác, cậu cũng xem như hoàn thành tốt nhiệm vụ của vai ác.

*

Về tới thành phố, Âm Lạc bị Thương Thừa Ninh mang đi tìm vị bằng hữu của hắn.

Bác sĩ tên Trương Nhiễm Dục, nhưng lớn lên người lại không như tên, tuổi tác rất trẻ, vừa nhìn thì thấy rất ôn nhu, nhã nhặn nhưng lời nói lại thiếu đứng đắn.

“ Không có vấn đề gì lớn.” Trương Nhiễm Dục duỗi người, nói vói Âm Lạc, “Cho cậu lọ thuốc, về nhà mỗi ngày đều xoa là ổn.”

Cùng với phương pháp của Đoạn Mộ Trạch không khác nhau là mấy, xem ra là đến một chuyến uổng công rồi.

Âm Lạc tuy rằng tính khí rất lớn, nhưng từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời giáo viên cùng bác sĩ nói. Trương Nhiễm Dục không để cậu đi, cậu sẽ luôn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.

Ghế dựa là loại rất cao, sau khi ngồi lên, hai chân không chạm xuống đất.

Âm Lạc ngồi trên ghế đung đưa chân. Chân cậu rất trắng.

Trương Nhiễm Dục liếc mắt, không nói gì mà ra phòng.

Thương Thừa Ninh đang đứng ở phòng khách, lúc đang nhìn di động, thấy Trương Nhiễm Dục đi ra, hỏi: “Nghiêm trọng không?”

“Nhìn xanh tím đáng sợ thế thôi, nhưng thật ra không nghiêm trọng.” Đối phương rất ít khi dẫn người lại đây, Trương Nhiễm Dục trêu chọc nói, “Tất cả đều nhờ anh xoa bóp mới đỡ đi.”

Mí mắt Thương Thừa Ninh giật giật.

Trương Nhiễm Dục không phát hiện ra: “Anh học được cách hầu hạ người khác lúc nào thế? Xoa bóp còn khá tốt, chỉ là sức lực quá nặng, trên cổ tay tiểu mỹ nhân kia phỏng chừng lưu lại dấu tay của anh đấy.”

Hắn còn muốn tiếp tục nói cái gì, đã bị Thương Thừa Ninh trầm mặc đánh gãy: “Vậy mau đi lấy thuốc.”

“……”

Vì sao đã có người đẹp bên cạnh, tính tình còn lớn như vậy?

Trương Nhiễm Dục xoay người đi vào phòng, mà Thương Thừa Ninh click mở màn hình di động —— trên màn hình là cơ sở dữ liệu của nghệ sĩ trong công ty.

*

Cầm một ít thuốc thường dùng khi bị thương cùng thuốc chữa sẹo, Âm Lạc được Thương Thừa Ninh đưa về nhà.

Đối phương định tự mình xin lỗi Âm mẫu, nhưng vừa lúc trong nhà không ai.

Khiến cho Âm Lạc có chút ngượng ngùng, vốn dĩ cậu lợi dụng đối phương để đi xoát độ hảo cảm của Đoạn Mộ Trạch, vì thế liền lừa hắn trở về.

Bởi vì muốn dưỡng thương, Âm Lạc không đi đâu được.

Thương Thừa Ninh mỗi ngày đều nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tình huống của cậu. Cũng không biết Lê Phi Nhiên từ nơi nào biết được cậu bị thương, còn tới nhà cậu nhìn một lần.

Thời gian còn lại, Âm Lạc đều dùng để xem phim.

Ở nhà lâu như vậy, một đoạn thời gian sau, cánh tay không còn đau nữa, nhưng vẫn bị hằn đỏ ở mặt trên.

Hệ thống thấy nhiệm vụ đều chậm chạp không tiến thêm, tò mò: 【 Ký chủ, không cần hỏi thăm nam chính sao? 】

Âm lạc: 【 Nếu tôi xuất hiện quá nhiều lần, hắn sẽ thấyphiền chán. 】

Âm lạc: 【 Tôi phải ngẫu nhiên xuất hiện một lần, làm hắn nhớ đến tôi. 】

Hệ thống: 【 Thật phức tạp! 】

Kỳ thật những lời Âm Lạc nói cho hệ thống nghe đều là học từ trên mạng, trên thực tế điều cậu bối rối nhất chính là không biết nhắn gì cho Đoạn Mộ Trạch.

Cảm giác nhắn một ít lời bình thường “Ăn chưa?”,... Với trình độ lạnh nhạt của Đoạn Mộ Trạch, khẳng định muốn kéo độ hảo cảm xuống.

Kia chính là cậu tích góp từng chút một.

Cho nên dứt khoát trốn tránh.

Qua một lát, hệ thống đột nhiên hỏi: 【 A... Vậy tôi mỗi ngày đều tìm ký chủ nói chuyện phiếm, ký chủ sẽ phiền chán sao? 】

Âm Lạc: 【 Ngươi và hắn không giống nhau. ]

Hệ thống mắt lấp lánh: 【 A? 】

Âm Lạc vỗ vỗ đầu chó: 【 Cậu là chó con. Không ai sẽ phiền chán chó con cả. 】

Hệ thống: 【(づ ̄3 ̄)づ】

*

Đây là lần thứ năm trong ngày Đoạn Mộ Trạch nhìn chằm chằm di động.

Ngoại trừ Dương An gửi tới hành trình phải đi, thì không còn bất kì ai gửi tin nhắn tới.

Lịch sử trò chuyện của hắn và Âm Lạc vẫn luôn ngừng ở thời điểm thêm bạn tốt ngày hôm đó cùng với lịch sử chuyển khoản.

Hắn cảm thấy vô cùng bực bội, lại không thể không thừa nhận, nguyên nhân làm hắn bực bội là do — Âm Lạc cũng không liên hệ với hắn sau ngày hôm ấy.

Hắn mỗi ngày đều đang chờ tin nhắn của đối phương.

Âm Lạc cùng lời đồn trong vòng truyền đến không giống nhau, rất tương phản, thiếu niên ở trong yến hội đứng ở cạnh hắn, cho hắn cà phê thêm hai phần đường, bị thương nhưng vẫn kiên trì đem quạt đưa hắn.

Hắn tin tưởng.

Âm Lạc không giống như những gì người khác nói.

Đoạn Mộ Trạch ngồi ở đó một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình.

Nhìn chằm chằm khung chat của Âm Lạc.

Có lẽ Âm Lạc thêm WeChat của hắn thật sự chỉ muốn trả lại tiền thuốc, có lẽ cậu cùng người khác nói chuyện phiếm, bên người cậu có vô số bằng hữu, tỷ như Lê Phi Nhiên.

Còn có người đàn ông trong khách sạn ngày đó.

Có lẽ, cậu thật sự chỉ coi hắn trở thành một con chó, cao hứng liền quan tâm, không cao hứng liền bỏ mặc.

Khóe môi Đoạn Mộ Trạch hiện ra một tia lạnh nhạt, lại tự giễu cười.

Vừa muốn ấn tắt màn hình, di động ở trong lòng bàn tay đột nhiên liên tục rung lên.

Hô hấp Đoạn Mộ Trạch hơi ngừng lại.

Click mở lên. ——

Âm Lạc: 【 Hình ảnh.jpg.】

Âm Lạc: 【 Đều mấy ngày rồi vết hằn còn không có hết. 】

Âm Lạc: 【 Sức lực anh thật lớn. 】

***

Lời của editor:

Tui định đến chủ nhật mới đăng chương, vậy thì tui có thể làm thêm 2 chương nữa, nhưng cái răng khôn của tui lại ko tha cho tui nên mọi người đọc tạm nhé, tuần sau tui sẽ đăng đủ.