Chương 12

Quãng đường đến quán bar cũng không xa, hơn nữa Lê Phi Nhiên đi cũng khá nhanh, nửa giờ liền đến nơi. “Cửa hàng này là của lão nhị Giang gia mở ra.” Lê Phi Nhiên đem chìa khóa giao cho người phục vụ, “Bọn họ hẳn là còn đang ngồi chưa đi, vào đi thôi.”

Âm Lạc theo ở phía sau.

Cách một cánh cửa, đem trong ngoài ngăn cách thành hai thế giới. Nhạc từ máy vi tính xao động, vang vọng toàn bộ căn phòng, đồng thời lập lòe thành năm đến mười sắc đèn. Trên đài dưới đài nam nữ đều đang nhảy múa, đều không có khe hở mà đi.

Không khí cũng thực loạn.

Âm Lạc không thích không khí như thế này, hay nói đúng hơn là cực ghét.

Nếu không phải vì nhiệm vụ cậu tuyệt đối sẽ không tới.

Kêu hệ thống dùng điểm đổi một lọ thuốc, âm thanh của hệ thống thanh âm ở trong hoàn cảnh này có vẻ phá lệ đáng yêu: 【 Ký chủ, đổi xong, tính từ giờ trở đi, thuốc có tác dụng trong thời gian hai giờ. 】

Âm Lạc: “?”

Âm Lạc: 【 Hiện tại trở về còn kịp sao? 】

Hệ thống: 【 Đã dùng xong a ~ ! 】

Âm Lạc: 【 Tôi dùng 10000 điểm để mua, cư nhiên chỉ có thể dùng hai giờ, các ngươi đúng là một cửa hàng đen mà. 】

Hệ thống bán manh trong vô(số) tội: 【(*▽*)】

Thời gian có hạn, Âm Lạc không muốn chậm trễ thời gian, túm lấy quần áo Lê Phi Nhiên: “Bọn họ ở đâu a?”

Hai người cách nhau thật sự rất gần, thiếu niên lại ỷ lại mà đi theo bên cạnh, Lê Phi Nhiên có chút thỏa mãn, khụ: “Ở bên trong kia thôi, tôi mang cậu vào.”

Bởi vì nhiều người, Âm Lạc liền tính toán lại cẩn thận, thân thể vì thế cũng đυ.ng phải một ít người. Thuốc làm giảm sự mẫn cảm rất có hiệu quả, ngoại trừ không khí hỗn tạp không thoải mái ở ngoài, cậu không có phản ứng quá khích gì.

Chỗ ngồi ở hành lang cuối.

Bên trong tương đối an tĩnh, Lê Phi Nhiên đẩy cửa ra, bên trong lập tức có người cười nói: “Lê thiếu, không phải đi về sao? Sao lại về đây rồi, có phải luyến tiếc tôi hay không?”

“Cút đi.” Lê Phi Nhiên mắng xong, quay đầu lại nhìn Âm Lạc, lập tức thay đổi ngữ khí, “Âm Âm, trong chốc lát cậu ngồi ở ghế sô pha thứ nhất bên phải nhé.”

“Ừm.”

Âm Lạc hơi nghiêng mình, hướng tầm mắt nhìn vào bên trong.

Cũng không phải loại ánh đèn lờ mờ, không khí loạn, mà ngược lại, bên trong ánh đèn rõ ràng, rộng rãi sạch sẽ, không có không khí kỳ quái hay cảnh tượng thối nát nào cả.

Cậu nhẹ nhàng thở ra, an tâm hơn một nửa.

Trên tường treo mấy tấm bia, có người đang ở đó phi tiêu, trên bàn đôi có rất nhiều bình rượu, trên sô pha ngồi bảy tám người, ăn mặc chú trọng. Lúc trước nghe hệ thống nói qua, hôm nay tới đây đều là người trong giới thượng lưu, phần lớn đều là thế gia, không có gì phát sinh, cho nên người cũng không nhiều.

Âm Lạc vừa mới thu hồi tầm mắt, liền thấy một nam sinh từ trên sô pha đứng lên: “Ai, Anh đem tiểu thiếu gia Âm gia đến?”

“Âm Âm ở nhà đã lâu, thấy nhàm chán, nên tôi mang cậu ấy đến đây chơi cùng.” Lê Phi Nhiên chú ý tới tầm mắt của đối phương vẫn luôn đặt ở trên người Âm Lạc, ngữ khí trở nên bất mãn, “Làm sao mà phòng bé như vậy?”

“Phải không?” Người nọ cười cười, lại nhìn Âm Lạc, học theo ngữ khí của Lê Phi Nhiên, ái muội nói: “Âm Âm ở nhà nhàm chán a.”

Âm Lạc: “……”

Hay lắm, cậu muốn đánh người.

May mắn hai người cũng chưa nói cái gì. Âm Lạc đi theo Lê Phi Nhiên tiến vào, liền ngồi ở ghế sô pha thứ nhất bên phải, Lê Phi Nhiên hỏi: “Uống cái gì?”

Âm Lạc nghĩ nghĩ: “Rượu.”

Lê Phi Nhiên hơi hạ giọng: “Tay cậu vết thương tốt lên rồi sao? Uống rượu có thể làm khó chịu thêm?”

“Đã tốt, chính là có thể cử động rồi, như thế nào lại không thể uống rượu?” Âm Lạc nhíu mày, “Anh nói nhiều quá!”

Lê Phi Nhiên: “……”

Vừa được yên ổn , Âm Lạc liền lộ ra diện mạo nguyên bản, là cái kiểu tiểu thiếu gia kiêu căng ngạo mạn. Rõ ràng vừa rồi ở bên ngoài còn túm quần áo hắn mà đi theo.

Nhưng Lê Phi Nhiên cũng không thực sự tức giận, thậm chí còn nhìn gương mặt của Âm Lạc mà cảm thán.

Sao lại có người trưởng thành như vậy? Khuôn mặt, lại mang theo nét trẻ con.

Tựa hồ chỉ cần đυ.ng một cái, làn da sẽ trở nên phiếm hồng.

Sau khi hoàn hồn, Lê Phi Nhiên kêu người phục vụ tới, gọi một lọ rượu trái cây. Âm Lạc bị chai rượu trái cây xinh đẹp hấp dẫn, tự rót cho mình một ly.

Nếm thử.

Cũng không phải hương vị nước trái cây như trong tưởng tượng.

Đối diện đột nhiên có người mở miệng: “Cậu cùng Đoạn Mộ Trạch có quan hệ như thế nào?”

Âm Lạc sửng sốt, giương mắt nhìn qua.

Là một nam sinh có đôi mắt đào hoa, cười rộ lên rất thu hút người khác, yến hội lần trước hắn cũng tới, Âm Lạc có hơi ấn tượng. Cậu không chú ý tới biểu tình hơi giật mình trên mặt đối phương, khuôn mặt trở nên hơi hung dữ: “Hỏi cái này để làm gì?”

Nam sinh giật giật mí mắt, hoàn toàn không thấy Âm Lạc đang trừng hắn: “Hỏi để biết biết tình huống, không phải cậu nói muốn dìm hắn đến nỗi không đứng dậy được sao, thế nào lần trước lại giúp hắn nói chuyện?”

Âm Lạc nhẹ nhấp môi.

Cậu vốn định uống chút rượu, dùng men rượu để có cơ hội cùng này nhóm người này láo loan một phen, kết quả đối phương chủ động dây vào.

Là cậu trêu chọc tôi trước.

Tôi phải làm chuyện xấu a.

Trong phòng vốn dĩ cũng không quá ầm, Âm Lạc đang nghĩ

Càng an tĩnh, cuộc đối thoại giữa hai người càng dễ truyền tai mỗi người trong đây. Bọn họ không hẹn mà cùng đem tầm mắt chuyển tới trên người Âm Lạc.

Thiếu niên thật sự rất trắng, là cái loại trắng như ngọc được thiên nhiên ưu đãi cho vẻ đẹp này vậy, lúc vừa uống rượu xong, vành tai cùng gò má đều dính chút hồng nhạt, trên môi cũng sáng lấp lánh.

Tiểu thiếu gia trước kia đều đẹp như vậy sao?

Âm Lạc nhiều hay ít cũng phát hiện ra tầm mắt của bọn họ, nhưng cũng chẳng quan tâm hoặc khinh thường. Cậu liếʍ liếʍ khóe môi còn lưu lại một chút rượu, giơ ly rượu lên ngang cổ.

“Tôi cùng anh ta phát sinh cái gì, có quan hệ với cậu sao?” Dưới ánh đèn, sườn cổ của cậu trở nên thon dài tinh tế, giống như một đường cong xinh đẹp.

Trong phòng càng an tĩnh, mọi người đều ngừng thở.

Ngay sau đó, liền thấy Âm Lạc tiến đến trước mặt người đối diện, cả khuôn mặt trở nên diễm lệ.

“Cậu thích tôi sao?”

*

Cuối cùng không biết là ai đề nghị “Chơi trò chơi không?”, mới đánh vỡ sự trầm mặc.

Mọi người mới bắt đầu anh một lời tôi một câu, tức khắc không khí lại khôi phục sự vui đùa ầm ĩ.

【 Ký chủ, giá trị ức hϊếp tăng! 】

Âm Lạc sau khi nghe được, lại nuốt một ngụm rượu trái cây.

Bên cạn,h Lê Phi Nhiên hỏi: “Có muốn chơi trò chơi?”

Vì giá trị ức hϊếp cậu cũng muốn chơi. Âm Lạc gật đầu.

Lê Phi Nhiên mang cậu qua đó, lần này hắn cố ý để Âm Lạc ngồi bên cạnh hắn. Lại nhìn sáng hướng của Giang Nhấp.

Giang Nhấp là nam sinh vừa rồi tìm Âm Lạc nói chuyện, lúc này hắn chính hắn cũng không chút để ý cầm bình rượu trong tay nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Âm Lạc.

Phiền.

Lê Phi Nhiên thập phần khó chịu, muốn mang Âm Lạc đi nhưng lại sợ cậu không vui, đành phải đi theo, cùng chơi trò chơi.

Trò mà bọn họ chơi cũng không phải trò gì mới, hầu đều là “Xúc xắc” “Chuyền giấy bằng miệng” “Đại mạo hiểm”,... . “Xúc xắc” là trò Lê Phi Nhiên thường xuyên thua, “Truyền giấy bằng miệng” yêu cầu tiếp xúc thân thể, hắn không muốn để cho người khác chạm vào Âm Lạc.

“Chơi đại mạo hiểm nhé?”

Lê Phi Nhiên ở trong vòng này có địa vị không nhỏ, hầu hết mọi người đều đồng ý.

Mọi người ngồi vây quanh ở bên nhau, có người cầm vỏ chai rượu đặt ở trên bàn trà, quay vào ai liền phải thực hiện những lời người khác đưa ra, giới hạn trong hai việc “Nói thật” hoặc “Đại mạo hiểm”.

Xoay vài lần, cơ hồ mỗi người đều bị trừng phạt một lần, còn có hai nam sinh phải ngồi trên đùi lẫn nhau.

May mắn chính là, Âm Lạc còn chưa có bị quay trúng, nhưng bất hạnh chính là, cậu không tìm không cơ hội để tức giận với nhóm người này.

Thời gian qua đi.

Âm Lạc có chút sốt ruột, cứ như vậy thuốc làm giảm mẫn cảm sẽ mất đi hiệu lực. Trước đó cậu phải trở về kịp.

Nhưng không nghĩ ra được kế hoạch nào, cậu cảm thấy có hơi nóng hậu tri hậu giác mà bốc lên trên mặt, lan đến lỗ tai, trên cổ.

Âm Lạc cảm thấy cậu có thể say rồi.

Mới vừa buông ly rượu xuống, vỏ chai rượu liền dừng ở trước mặt cậu.

“Rốt cuộc cũng đến cậu a!”

“Đúng vậy, nãy giờ Âm Lạc không bị phạt qua lần nào.”

“Nhất định phải chọn đại mạo hiểm a, bằng không lại không còn cơ hội!”

Âm Lạc trì độn nói: “Vậy đại mạo hiểm đi.”

Đến lúc đó cậu có thể chơi xấu, làm bộ không chơi cùng nhóm người trở mặt, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ, hoàn hảo.

Vừa thấy Âm Lạc chọn đại mạo hiểm, đều mồm năm miệng mười mà nói, thậm chí có người nói: “Bằng không để Âm tiểu thiếu gia chọn một người trong số chúng ta, ngồi trên đùi hôn kiểu Pháp mười giây, thế nào?”

Lê Phi Nhiên sau khi nghe được, trực tiếp đạp hắn một cái: “Ngươi có thấy ghê tởm hay không?”

Đối phương xấu hổ cười hạ: “Chỉ đùa một chút làm sao vậy? Không phải bình thường mọi người cũng chơi vậy hay sao?”

Lê Phi Nhiên hoàn toàn không cười, cái này đề nghị này đã bị bác bỏ trong im lặng.

Âm Lạc đang chờ bọn họ thương lượng để đưa ra một biện pháp trừng phạt, kết quả có người gõ cửa. Sau khi được cho phép, nhân viên phục vụ mở cửa: “Xin lỗi, Âm Lạc tiên sinh, bên này có người tìm ngài.”

Âm Lạc xoay người nhìn qua.

Phía sau nhân viên phục vụ là một thân ảnh rất cao, ánh đèn trong phòng chiếu vào mặt hắn, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.

Mọi người đầu tiên là an tĩnh lại, đột nhiên, Giang Nhấp mở miệng: “Đây không phải thiếu gia Đoạn gia kia sao? Không đi đóng phim hay sao mà lại tìm tới nơi này?”

“Làm sao vậy? Hối hận, tới tìm tiểu thiếu gia a.”

Ngữ khí của Giang Nhấp nghe thì nhẹ nhàng hiền hoà, nhưng cẩn thận nghe thì ý tứ trào phúng mười phần, đổi lại là người bình thường đã sớm trở mặt, đặc biệt là thân phận nam sinh ở độ tuổi này.

Bất quá Đoạn Mộ Trạch cũng không có tức giận, tầm mắt hắn gắt gao khóa ở trên người Âm Lạc.

Âm Lạc cũng không biết lúc này mình ở trong mắt hắn là cái bộ dáng gì, đôi mắt ngơ ngác nhìn qua.

Cậu hiện tại vẫn còn thanh tỉnh, đương nhiên nhận ra Đoạn Mộ Trạch.

Chỉ là kinh ngạc sao Đoạn Mộ Trạch lại đến nơi này.

Cậu gửi cho đối phương định vị của quán bar, cũng không nói cho hắn cậu ở phòng nào.

Nguyên bản trong cốt truyện, Đoạn Mộ Trạch cũng không tới nơi này.

“Anh tìm cậu ấy có chuyện gì?” Lê Phi Nhiên thấy Đoạn Mộ Trạch thấy Âm Lạc, khó chịu mà đứng dậy, chất vấn nói, “Cậu ấy cùng anh rất quen thuộc sao?”

Đoạn Mộ Trạch hướng mắt nhìn Lê Phi Nhiên: “Cậu ấy gửi cho tôi định vị nơi này.”

Lê Phi Nhiên sửng sốt.

Hắn hiển nhiên cũng chưa nghĩ đến, Âm Lạc cùng Đoạn Mộ Trạch đã có phương thức liên hệ.

Phương thức liên hệ cũng đã có, những việc khác hoặc ít hoặc nhiều đều đã làm một ít đi.

Không khí nháy mắt trở nên ái muội.

Hơn nữa Âm Lạc không phủ nhận, mọi người đều sẽ cho rằng —— Đoạn Mộ Trạch đã leo lên tiểu thiếu gia.

Mặt Lê Phi Nhiên đen đến mức không đen được, vừa muốn mở miệng nói cái gì, Giang Nhấp bên cạnh lại đột nhiên cười khẽ nói: “Được, nếu là do Âm Lạc mời đến, liền vào đi.”

Lê Phi Nhiên vốn định nói “Để hắn vào làm gì”, nhưng không cẩn thận nhìn đến ánh mắt của Âm Lạc.

Từ thời khắc Đoạn Mộ Trạch xuất hiện, Âm Lạc vẫn luôn nhìn hắn.

Lê Phi Nhiên trong lòng bực bội, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, ngồi xuống tự rót một chén rượu.

Đoạn Mộ Trạch vào phòng.

Bên trong có chút loạn, nhưng vẫn tính là khá sạch sẽ, cũng không nhiều mùi hương khó ngửi nào đó.

Quần áo Âm Lạc thực chỉnh tề mà mặc ở trên người.

Lông mày hắn lơi lỏng vài phần.

Trong phòng có dư ghế dựa, Đoạn Mộ Trạch ngồi xuống bên cạnh Âm Lạc —— khoảng cách cũng không quá gần, nhưng hoàn mỹ ngăn lại tất cả người có suy nghĩ ngồi vào bên cạnh Âm Lạc.

Mặc dù nhiều thêm một người, không khí có chút không đúng, nhưng hứng thú của mọi người càng ngày càng cao. Giang Nhấp cười đến ngả ngớn: “Chúng tôi đang chơi trò chơi, vừa lúc đến phiên Âm Lạc thực hiện đại mạo hiểm.”

Cách mấy mét, hắn nhìn về phía người ngồi ở trên sô pha nói: “Ở đây, cậu chọn lựa một người, sau đó ——”

“Mắng hắn.”!

***

Lời của editor:

Tuần này bận quá, nhiều bài tập với gần tết nữa, nên tuần này chắc chỉ được 2 hay 3 chương mới thôi nhé mọi người, xin lỗi vì không giữ được lời hứa và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.