Chương 29.1

Có giọt mưa dừng ở trên nóc xe, dần dần, cửa sổ xe cũng có vệt nước. Sau khi Âm Lạc nói xong câu đó, xung quanh trở nên yên tĩnh. Bởi vì khẩn trương, đôi mắt cậu mở to, đôi đồng tử nổi lên một tầng sương mù, lông mi ướt nhẹp, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại.

Thương Thừa Ninh kể cả có súc sinh đến mấy, cũng luyến tiếc xuống tay đối với Âm Lạc có khuôn mặt như vậy. Nhưng bị hoài nghi như vậy, vẫn muốn giải thích một phen: “Thân thể tôi rất tốt.”

Âm Lạc thấy Thương Thừa Ninh không tức giận, thu hồi lại bộ dáng đáng thương đó, khẽ hừ một tiếng: “Mỗi người đều cảm thấy thân thể mình rất tốt.”

Cậu nói xong, hệ thống cũng không có vang lên âm thanh, giá trị ức h·iếp giá trị cũng không tăng.

Sao lại thế này?

Cậu đều đã ghét bỏ thành như vậy! Người đàn ông nào nghe thấy người khác nói mình không được còn có thể ngồi yên như vậy?

Hệ thống nhàn nhạt nói: 【 Khả năng năng lực khống chế của tổng tài đều tương đối mạnh, sẽ không vì những việc này mà so đo. 】

Phải không?

Âm Lạc quyết định về sau, khi ở cùng Thương Thừa Ninh sẽ nói nhiều lời độc ác hơn một chút.

Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải tức giận.

Trên cổ còn lưu lại cảm giác tê dại như cũ, Âm Lạc hít hít cái mũi, kéo cổ áo ra, tận lực không cho quần áo đυ.ng tới làn da, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Thương Thừa Ninh thấy được một dấu răng trên cổ cậu.

Hắn vốn dĩ đang cảm thấy ghen tuông, rất tức giận, muốn hung hăng cắn lên người Âm Lạc, thậm chí đem người làm đến không thở nổi, kể cả cậu có khóc cũng không buông tha.

Như vậy mới có thể giáo huấn cậu.

Nhưng lúc chân chính đυ.ng tới làn da mềm mại kia, trái tim hắn cũng mềm xuống theo, luyến tiếc dùng sức đối với Âm Lạc, chỉ dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn hờ xuống, rất nhanh liền biến thành liếʍ.

“Khó chịu sao?” Thương Thừa Ninh ban đầu muốn mở cửa xe, ngón tay lại thay đổi phương hướng, từ trong ngăn kéo ở trong xe lấy khăn ướt ra, mở ra đưa cho Âm Lạc, “Áp vào cổ đi, sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Hiện tại bắt đầu đóng vai người tốt? Âm Lạc tiếp nhận khăn ướt, nhìn vào kính chiếu hậu. Quả nhiên, một mảng quanh cổ nhỏ đã hồng lên.

Cậu nhíu mày, đem khăn ướt đắp ở bên trên để giảm bớt cảm giác đau khó có thể miêu tả được, bàn tay nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ nhìn về phía người đàn ông hung hăng mà trách cứ: “Sao anh còn cắn người?”

Ngữ khí trách cứ của cậu giống như đang làm nũng, ngón tay Thương Thừa Ninh hơi cuộn vào, trên mặt lại rất bình tĩnh mà xin lỗi.

Đối phương đã liên tục nói xin lỗi ba lần, nếu Âm Lạc lại tìm khe hở mà nói tiếp thì chính cậu cũng cảm thấy mình đang vô cớ gây rối, nhưng giá trị ức h·iếp làm cách nào cũng không tăng, cậu cũng không cao hứng nên không đứng dậy, vẫn luôn đè khóe môi.

Hai người xuống xe vào nhà ăn. Đến giờ cơm nước, Âm Lạc đã có chút tinh thần, Thương Thừa Ninh thấy tâm tình của cậu đã trở nên tốt hơn, đem thực đơn đưa qua đi, đề nghị nói:

“Muốn ăn đồ ngọt sao?”

Mặt mày Âm Lạc rất nhanh đã lơi lỏng hơn nhiều, nhìn vào thực đơn nghiêm túc chọn.

Thấy cậu rốt cuộc cũng đã vui vẻ, Thương Thừa Ninh cũng nhếch khóe môi lên, ngữ khí không tự giác sủng nịch nói: “Nếu thích thì đều có thể gọi.”

“Tôi ăn không hết.” Gọi xong một loạt đồ ngọt, Âm Lạc đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Đúng rồi, anh đừng tiếp tục mua đồ cho tôi nữa, ký túc xá rất nhỏ, đều không thể để hết vào được.”

Thương Thừa Ninh câu môi nhìn chằm chằm cậu: “Nhưng tôi muốn theo đuổi em, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn mua cho em.”

“……”

Suy nghĩ của Âm Lạc đã lệch đi đâu mất, cậu đã quên vừa rồi đối phương đã nói về chuyện này, cậu cũng không biết nên nói cái gì.

Vẫn là Thương Thừa Ninh chủ động mở miệng nói: “Ký túc xá của em rộng thế nào?”

Âm Lạc: “So với phòng của tôi thì nhỏ hơn khá nhiều.”

Nghĩ nghĩ, cậu lại bỏ thêm câu: “Ký túc xá của tôi là bốn người cùng ở.”

Người đàn ông rũ mắt, trầm ngâm một lát: “Hôm nay người đưa em đến cổng trường là bạn cùng phòng của em sao?”

Người hắn nói hẳn là Lục Nhiên.

Âm Lạc gật đầu.

Thương Thừa Ninh trực tiếp hỏi: “Hắn cũng đang theo đuổi em?”

Âm Lạc sửng sốt: “Không có…… Quan hệ của hai chúng tôi là đại ca cùng tiểu đệ, hắn sợ tôi, cho nên ngày thường đều hầu hạ tôi.”

Được.!

Du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt như vậy sao có thể không phải là thích?

Thương Thừa Ninh đột nhiên có loại suy nghĩ bệnh hoạn —— muốn đem Âm Lạc nhốt lại, đem cậu đến một căn phòng mà chỉ có hắn có thể nhìn đến, sau đó, dùng cái xích khóa thon dài bằng kim loại khóa ở cổ chân trắng nõn của cậu.

Khi cậu hoảng lên nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp.

Đè xuống ý tưởng tối tăm, biếи ŧɦái trong đầu, trên mặt người đàn ông ôn hòa có lễ độ nói: “Ăn xong tôi mang em đến một nơi nhé.”

Âm Lạc: 【 Không phải là đi khách sạn chứ, lão nam nhân khủng bố như vậy sao?! 】

Hệ thống: 【┭┮﹏┭┮ Trước mắt không có cốt truyện kì quái như vậy đâu ký chủ đại đại. 】

Âm Lạc: 【 Tôi đều đã đối xử với hắn như vậy, hắn làm sao còn muốn theo đuổi tôi? 】

Hệ thống: 【 Ký chủ đại đại, cậu cũng có thể lựa chọn không đi tuyến cốt truyện của nam hai. 】

Âm Lạc suy xét một chút, quyết định vẫn là muốn thử sức với hoàn cảnh nguy hiểm này.

Tuy rằng đã nói rõ với Thương Thừa Ninh, nhưng chỉ cần cậu làm ra việc khiến đối phương phản cảm thì tốt rồi. Hơn nữa, khi bắt đầu càng có hảo cảm, về sau thất vọng sẽ khiến giá trị ức h·iếp càng cao.

Vừa đúng lúc này người phục vụ đem đồ ngọt lên, Âm Lạc biết đối phương không ăn đồ ngọt, vì thế chuyển về phía chính mình: “Đi nơi nào?”

Thương Thừa Ninh cũng chưa nói là nơi nào: “Chỉ ở phụ cận trường học của em thôi, rất nhanh.”

*

Sau khi từ nhà hàng đi ra, Âm Lạc bị đưa tới phụ cận trường học, sương mù cũng khá nhiều, bởi vì là khu phòng học, giá nhà nơi này khá cao, hoàn cảnh tốt, bất động sản, bảo an đều làm không tồi.

Âm Lạc đi theo Thương Thừa Ninh đi lên tầng bảy, cậu đang trong trạng thái mông lung, Thương Thừa Ninh đột nhiên hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

“……” Âm Lạc nghi hoặc, “Cái gì?”

“Mật mã.” Thương Thừa Ninh nhìn thấy biểu tình có chút trì độn của Âm Lạc, cũng đoán được đối phương cũng không có chú ý tới hắn đang cố ý thả chậm tốc độ mở cửa, “080311.”

——0803, là ngày hắn cùng Âm Lạc lần đầu gặp mặt, mà 11, nghe rất giống Âm Âm.

Âm Lạc “A” một tiếng: “Anh nói cho tôi cái này làm gì?”

Lúc này cửa mở, Thương Thừa Ninh ấn bả vai mỏng manh của Âm Lạc, đem người đẩy mạnh vào trong phòng. Bên trong là ba phòng một sảnh, so sánh với biệt thự khẳng định không lớn bằng, nhưng thoạt nhìn sáng sủa lại rộng rãi.

Trong phòng khách thoạt nhìn không có tro bụi gì, nhưng không có dấu vết người từng ở, phỏng chừng là Thương Thừa Ninh thường xuyên gọi người tới đây quét tước.

“Đây là nhà tôi mua vào lúc về nước được một năm.” Thương Thừa Ninh mở đèn lên, trên mặt hắn xuất hiện cảm xúc hoài niệm nhàn nhạt. Thương gia có vài người thừa kế, hắn vốn dĩ không muốn đi tranh đoạt, nhưng lại vô tình bị đẩy đến vị trí này.

Khi đó, mỗi ngày người người đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị trí này, hắn làm cái gì cũng đều cảm thấy bị trói buộc, cuộc sống cực kì không có tự do, mỗi ngày đều giống người máy mà làm việc, không có hỉ nộ ái ố, không có chút cảm xúc nào.

Căn chung cư này chính là khi đó hắn mua.

“Trước kia công tác đến đêm khuya, không muốn trở về, liền mua nó.” Thương Thừa Ninh từ tủ giày lấy ra đôi dép dùng một lần, lại ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân Âm Lạc, “Nâng lên một chút.”

Âm Lạc vô thức nhấc chân, mới phát hiện Thương Thừa Ninh là muốn giúp cậu đổi giày.

“Tôi một mình ở chỗ này, liền ngồi ở trên sô pha an tĩnh nhìn xung quanh, cái gì cũng không làm.” Sau khi đổi dép cho cậu xong , Thương Thừa Ninh đứng dậy, thân hình dày rộng của hắn cơ hồ muốn đem Âm Lạc dồn đến trong một góc, “Mật mã nói cho em, về sau đồ trong ký túc xá không bỏ vào được, em có thể đặt ở nơi này, nếu về sau muốn nhận diễn cái gì, không thể quay về ký túc xá, cũng có thể tới nơi này.”

Âm Lạc có chút ngốc, Thương Thừa Ninh như vậy làm cậu không có biện pháp nào để buông lời ác độc.

***

Lời của editor:

Cảm ơn mọi người đã nguyện ý đợi, tui thi xong rùi nè, mặc dù ko đc như ý lắm nhưng cũng rất vui.

Cảm ơn 2 bạn 투이 안 và Linh Phương đã đề cử cho truyện nhé.

Phần sau chưa kịp edit nên chắc mọi người phải đợi khoảng 2 ngày.