Chương 6

Âm Lạc không nghĩ tới, lời mang ý tứ kỳ quái này là từ miệng một nam nhân đứng đắn nói ra. Có lẽ là quá mức kinh ngạc, hoặc là do hệ thống thông báo đột ngột: “Giá trị ức hϊếp +5.”, đầu óc có chút chưa theo kịp, trong lúc nhất thời, cậu quên mất phải tức giận.

Chỉ đứng ở đó, mở to đôi mắt.

Đến tận khi đầu óc có thể suy nghĩ, Thương Thừa Ninh đã sớm lui lại, kéo dãn khoảng cách của hai người, còn nói thêm câu: “Xin lỗi.”

Âm Lạc trì độn mà kêu một tiếng, âm cuối kéo ra, lại không phát hiện ánh mắt người đối diện càng trở nên thâm thúy.

Hệ thống: [5 điểm giá trị ức hϊếp là do kí chủ cười nhạo Thương Thừa Ninh chưa từng yêu đương dẫn tới a ~ ]

Ra là do cái này kéo tới. Nhưng mà sau khi hỏi xong, Thương Thừa Ninh có phải cũng hỏi cậu cái gì hay không?

Hình như là …..

Trên hành lang có chút tối tăm đột nhiên vang lên âm thanh của thiếu niên mang theo chút bất mãn: “Tôi chưa từng yêu đương.”

Cách một lúc mới trả lời làm nam nhân đeo kính mắt hoàn hồn. Tiếp theo, hắn nghe thấy Âm Lạc tiếp tục dùng ngữ khí như vậy nói chuyện: “Hồi nhỏ tôi đã từng nói chuyện yêu đương...... Còn trên cổ là không cẩn thận bị đυ.ng tới, da tôi dễ để lại dấu, đυ.ng vào liền có.

“Không phải dấu hôn.”

“Cũng không phải bị hôn mà tạo ra.”

Thương Thừa Ninh trầm mặc một lát: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi mạo phạm.”

Ngữ khí thành khẩn, còn liên tục xin lỗi hai lần, Âm Lạc cảm thấy nếu mình lại tiếp tục truy cứu sẽ là keo kiệt, vì thế bĩu môi: “Không có việc gì.”

Như là chưa phát sinh chuyện gì, hai người cùng nhau tới trước quầy lễ tân.

Chờ đợi tính tiền, Thương Thừa Ninh đột nhiên nói: “Kế tiếp tôi muốn đưa cậu về nhà, có phải không cần hỏi, chỉ cần trực tiếp làm?”

Cái, cái gì?

Âm Lạc không tính toán để Thương Thừa Ninh đưa đi.

Nhưng lời này là cậu vừa rồi nói ra để trào phúng đối phương.

Cho nên làm thế nào để cự tuyệt a......

Còn thời gian do dự, Thương Thừa Ninh lại mở miệng: “Tôi đưa cậu trở về.”

Cái này thật khó để từ chối.

Gọi điện cho tài xế trong nhà xong, Âm Lạc liền theo Thương Thừa Ninh lên xe.

Điều hòa trong xe được bật tốt, độ ấm thích hợp. Thiếu niên sau khi lên xe liền dựa vào cửa sổ, lúc này bầu trời bị nhuộm đỏ một mảng, cậu nhìn cảnh sắc có chút thất thần.

“Cái này tặng cho cậu.” Thương Thừa Ninh đột nhiên nói.

Âm Lạc xoay người, vừa lúc xe rẽ sang một hướng, cậu không cẩm thận mà đâm một cái không nặng không nhẹ vào Thương Thừa Ninh.

Không gian trong xe nhỏ, dễ dàng sinh ra không khí ái muội. Nhưng Âm Lạc lúc này chỉ chú ý đến hộp quà trên tay Thương Thừa Ninh, hoàn toàn không để ý đến đối phương vừa lúc nãy hơi khựng người lại.

Đó là một hộp quà nhỏ, sau khi nhận lấy, trên đỉnh đầu liền vang lên âm thanh: “Hiện tại có thể mở ra, xem có thích hay không.”

“Đã sớm chuẩn bị, chỉ là không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt.”

Âm Lạc tò mò mở hộp ra, bên trong là chiếc tai nghe Bluetooth màu đen, cậu lấy ra, cảm xúc rất tốt, có chút nặng.

Thương Thừa Ninh: “Cậu có thể thử xem.”

Âm Lạc lấy di động ra,

Âm Lạc lấy di động ra, vừa kết nối Bluetooth, vừa nói chuyện với hệ thống: [Anh ta sẽ là một đối thủ mạnh, tôi rất thích cái tai nghe này.]

Hệ thống: [Kí chủ, chúng ta cũng có thể dùng điểm tích phân để đổi mọi vật phẩm nha ~ ]

Tiết kiệm tích phân để có thể về nhà, Âm Lạc đương nhiên không muốn. Vẫn nên lễ phép cảm ơn, cậu hướng bên cạnh nói cảm ơn, sau đó liền đeo tai nghe.

Từ chỗ của Thương Thừa Ninh mà nhìn, Âm Lạc ngồi ở trong góc, sườn mặt có ánh hoàng hôn chiếu vào, xinh đẹp lại ngoan ngoãn. Cùng lời đồn bên ngoài hoàn toàn khác nhau.

Tầm mắt người đàn ông dần không thể dứt ra. Làn da Âm Lạc thực trắng, tai nghe lại màu đen, hai màu sắc đối lập làm mỗi tấc trên khuôn mặt cậu đều trông giống như bạch ngọc.

Khi cúi đầu, sườn cổ tạo nên một độ cong xinh đẹp cùng yếu ớt, dấu vết điểm xuyết ở trên mặt.

Giống một bức họa vừa diễm lệ lại hấp dẫn. Thương Thừa Ninh hơi thu lại tầm mắt, bên tai lại không ngừng vang lên lời Âm Lạc nói –

“Không phải dấu hôn.”

“Cũng không phải bị hút.......”

“Tôi dễ dàng có vết đỏ.”

Cảm xúc trong mắt Thương Thừa Ninh lại không rõ vài phần.

*

Thương Thừa Ninh dừng xe ở bên ngoài biệt thự của Âm gia.

Âm Lạc xuống xe, phía sau vẫn luôn hỏi “Lần sau còn có thời gian sao?” “Có thể hẹn lần sau không?” linh tinh, cậu nguyên bản định nói: “Đương nhiên có thể.”, dù sao muốn nhìn thấy Đoạn Mộ Trạch vẫn cần dựa vào đối phương, nhưng nghĩ đến giá trị ức hϊếp, cả người lại ngạo mạn thêm vài phần: “Xem tình huống.”

Lại bồi thêm cậu: “Tôi rất bận.”

Biểu tình kiêu căng của Âm Lạc khiến tâm tình Thương Thừa Ninh rất tốt: “Được, tôi sẽ gọi điện cho cậu.”

Cầm lấy món quà, xuyên qua hoa viên, Âm Lạc hỏi: [Thế nào? Giá trị ức hϊếp thế nào rồi?]

Hệ thống: [Ân? Kí chủ, cậu ghét bỏ hắn sao?]

Âm Lạc: [Đương nhiên ghét bỏ, vừa rồi không phải tôi không đáp ứng gặp mặt hắn sao?]

Hệ thống trầm mặc vài giây: [...... Nhưng theo tôi được biết, cậu làm vậy gọi là lạt mềm buộc chặt, chờ hắn tới gặp cậu.]

“......”

Âm Lạc không rõ cách tính giá trị ức hϊếp, nhưng hôm nay đã hành Thương Thừa Ninh vài giờ, nhiệm vụ xem như hoàn thành, cậu cũng không so đo tới vấn đề này.

Về đến nhà, cha mẹ Âm đều đang ngồi ở trên sô pha, thấy cậu trở về, mẹ Âm lập tức hỏi: “ Thế nào rồi? Làm quen thế nào?”

Âm Lạc vẫn muốn mạnh miệng: “Mẹ, con không phải đi làm quen, chỉ là một buổi gặp mặt.”

“Được, được, gặp mặt thế nào rồi? Đứa nhóc đó thoạt nhìn cũng không tệ, mẹ xem ảnh chụp cũng rất tuấn tú.”

“Còn tốt.” Âm Lạc sợ hai người lại hỏi gì đó, thấy trong phòng bếp có cái bóng cao lớn, lập tức nói: “Anh trai đang nấu cơm sao? Con đi giúp anh ấy!’’

Mẹ Âm đã nhìn ra, cười mắng: “Đưa nhỏ này, còn dám chạy.”

Cha Âm: “Vốn dĩ da mặt đứa nhỏ này mỏng, đừng hỏi, để cho người trẻ tuổi tự mình ở chung với nhau đi.”

*

Biết em trai hôm nay đi gặp mặt, Âm Ngộ Châu cố ý làm việc nhanh hơn mọi ngày, về biệt thự trước 5 giờ.

Chỉ là khi anh trở về, Âm Lạc vẫn chưa về.

Không phải 4 giờ gặp sao? Sao giờ còn chưa về? Đợi đến hơn 1 giờ, Âm Ngộ Châu mới nghe thấy âm thanh của Âm Lạc.

Tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến cũng không rõ ràng, hắn mở cửa, chuẩn bị rửa tay, trong phòng bếp liền nhiều thêm một người, tiếp theo, có cái đầu xù xù thò ra.

Âm Lạc hít hít cái mũi: “Anh, anh nấu gì vậy? Thơm quá.”

“Hầm canh, lập tức xong ngay.”

Âm Lạc cảm thấy thật thơm, không nhĩ tới anh trai lại có một thân trù nghệ cao siêu đến vậy. Cậu đứng ngoài cửa, anh trai đang bận rộn trong bếp, cảm thấy mình hơi dư thừa, vì thế tiến lại gần: “Để em rửa tay rồi dọn chén.”

Bộ dáng ngoan ngoãn làm Âm Ngộ Châu vốn dĩ trong lòng có oán niệm không còn lại chút gì. Nhưng mà không quá vài giây, cỗ oán niệm này lập tức trở lại.

Âm Ngộ Châu nhìn điện thoại trên mặt bàn, cùng với chiếc hộp màu đen bên trên. Theo bản năng, anh cảm thấy kia không phải đồ của Âm Lạc.

“Âm Âm, đó là cái gì?”

Âm Lạc đang lau tay, quay đầu lại, thấy tầm mắt Âm Ngộ Châu đặt trên chiếc điện thoại và cái hộp mà cậu tùy tay đặt ở đấy: “Đó là tai nghe Bluetooth.”

“Em mới mua sao?”

“Không phải, là hôm nay Thương Thừa Ninh đưa cho.”

Âm Ngộ Châu cũng không nói nữa, Âm Lạc cho rằng anh chỉ tùy tiện hỏi một chút, cũng không có suy nghĩ lại, liền ngửa đầu lấy mấy cái chén ở trên tủ.

Cổ trên quá rộng, khi nhón chân, cả một tảng lớn đều lộ ra ngoài, bao gồm cả dấu viết ám muội kia nữa.

Vành tai ban đầu trắng nõn, bây giờ lại đỏ thêm vài phần.

Là bị tai nghe ma sát mà tạo ra.

Sắc mặt Âm Ngộ Châu trở nên tối dần.

Thật tốt.

Mới ngắn ngủi mấy ngày.

Trên người em trai đều là những dấu vết bị người đàn ông khác lưu lại.

*

Trong bữa cơm, cha mẹ Âm cũng không hỏi chuyện gặp mặt với Thương Thừa Ninh, bữa cơm phá lệ hài hòa.

Sau khi ăn xong, Âm Lạc ngồi xuống nghe cha mẹ nói chuyện một lát, cảm thấy có chút chán, liền chào hỏi rồi đi lên lầu.

Tắm rửa xong, cậu nhìn trong gương, nghiêng đầu, nhưng vẫn không thể thấy dấu vết trên cổ.

[Rốt cuộc gáy tôi trông như thế nào? Có thể nhìn được không?]

Hệ thống: [Có thể ~ ]

Nói xong, trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh.

Âm Lạc nhìn chằm chằm trong chốc lát, có chút nghi hoặc.

Như này là nhìn như dấu vết bị hôn sao?

Đối với sự thân mật giữa các cặp đôi, Âm Lạc không hiểu nhiều lắm. Tuy rằng trước đây ở trường học có không ít người tỏ tình với cậu, nhưng cậu đều từ chối.

Cậu không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật.

Bởi vì đặc thù thể chất.

Đương nhiên ngoại trừ cấp 3 gặp một tên biếи ŧɦái. Âm Lạc không muốn nhớ lại chuyện này, kịp thời dừng suy nghĩ. Cậu sấy tóc được một nửa liền lười làm tiếp, trực tiếp trở về phòng.

Chuẩn bị đánh một trận game rồi đi ngủ, kết quả phát hiện Wechat có thông báo.

Là Lê Phi Nhiên nhắn.

Từ sau khi đi bệnh viện về, số lần anh ta nhắn tin càng ngày càng nhiều, nhưng nội dung vẫn coi được “Âm Âm, khi nào thì cậu lại đến bệnh viện” “Tôi ở chỗ này một thân một mình, cô đơn, buồn tẻ” “Âm Âm, cậu đang làm gì?” “Tôi gọi điện cho cậu nhé” linh tinh.

Âm Lạc mỗi ngày đều nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, không có tinh lực để phân ra việc khác, mỗi lần đều trả lời có lệ “Đã biết, qua đoạn thời gian nữa sẽ tới thăm anh.”

Kết quả đối phương lại lập tức trả lời lại bằng hàng đống tin nhắn.

Tiếp theo cần phải ngủ, Âm Lạc hạ điện thoại xuống, tính toán không trả lời lại. Rời khỏi khung tin nhắn, cậu phát hiện có người kết bạn.

A? Ai sẽ thêm bạn với cậu?

Âm Lạc click mở lên, đối phương viết thực ngắn gọn: [Thương Thừa Ninh.]

Chấp nhận xong, đối phương không có lập tức nhắn tin.

Tên wechat của Thương Thừa Ninh chỉ có một chữ “Thương”, chân dung cũng chỉ là một nền màu xám, vừa nhìn liền cảm thấy rất cũ kỹ. Âm Lạc một bên ghét bỏ, một bên sửa lại ghi chú.

Đánh xong ba chữ “Thương Thừa Ninh”, Âm Lạc nghĩ nghĩ, lại xóa, đổi thành một cái khác –

“Lão nam nhân”.

Hệ thống: [Ghét bỏ mục tiêu nhân vật già, giá trị ức hϊếp +5 ~ Kí chủ cao tay a ~ ]

Âm Lạc nhếch khóe miệng.

Vai ác thật dễ làm ~

Cậu vừa sửa xong, bên kia đã nhắn tới: [Xin lỗi, vừa mới xin bạn tốt, còn chưa thành thục.]

Âm Lạc mở to hai mắt nhìn.

Người này trước đây chưa tùng dùng wechat sao?

Âm Lạc: [Trước đây anh không dùng wechat sao? Vậy trước đây cùng người khác nói chuyện phiếm thế nào?]

Lão nam nhân: [Điện thoại, hoặc gửi thư.]

Sinh hoạt của tổng tài cũng quá tẻ nhạt rồi đi. Âm Lạc đột nhiên có chút đồng tình với tên đàn ông này, kiên nhẫn nhiều thêm vài phần: [Wechat có thể nói chuyện phiếm, cũng có biểu cảm, cũng có thể gọi thường hoặc gọi video.]

Một lát sau.

Lão nam nhân: [Cũng có thể gọi video sao?]

Âm Lạc không trả lời lại, trực tiếp gọi video qua.

Chuông vang lên hai tiếng liền được nhấc máy.

Bên kia màn hình, Thương Thừa Ninh tựa hồ vẫn đang ở văn phòng, trên mũi mang cặp kính không độ, ánh sáng từ màn hình hắt vào chiếc kính.

Vừa thấy, hắn hướng tới Âm Lạc chào hỏi.

“Làm sao mà wechat anh đều không dùng?” Khuôn mặt Âm Lạc hiện trên màn hình “Có đôi khi gọi video rất tiện, nếu không cần, tắt camera đi có thể trở thành cuộc gọi bình thường.”

“Còn có rất nhiều biểu cảm thú vị.”

“Chiếu văn kiện cùng video ngắn đều được.”

Âm Lạc nói nhưng người đàn ông đối diện hoàn toàn không nghe vào.

Tầm mắt hắn khóa trên khuôn mặt hẵn còn hơi ẩm, bị khuôn mặt, bộ dáng không phòng vệ tí nào của cậu hấp dẫn.

Tầm mắt nhìn xuống dưới.

Âm Lạc mặc...... Hình như là áo tắm dài.!

••••••

Lời của editor:

Mọi người bỏ chút thời gian đọc bình luận mới nhất nhé, thông báo của mình đó ạ.