Chương 8

Văn phòng Thương Thừa Ninh cùng trong tưởng tượng của cậu không khác nhau là mấy. Xám trắng là màu chủ đạo, sô pha bằng da, bàn làm việc rất lớn cùng với một kệ sách bên cạnh.

Có lẽ tổng tài đều thích kiểu trang trí như vậy.

Âm Lạc không quá thích, cậu cảm thấy màu sắc như vậy rất lạnh lẽo.

Cậu thích đồ vật có màu ấm áp.

Nhìn xung quanh một vòng Âm Lạc chuyển tầm mắt tới căn phòng duy nhất có tông màu ấm -- ở trong một góc: “Đó là nhà vệ sinh sao?”

“Là phòng nghỉ, bên trong cũng có nhà vệ sinh.” Thương Thừa Ninh cho rằng cậu tò mò, “Muốn vào xem một chút không?”

Âm Lạc lắc đầu: “Không cần.”

Cậu vừa mới ngồi vào sô pha, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa: “Thương tổng.”

Thương Thừa Ninh: “Vào đi.”

Tiến vào là một người đàn ông, đối phương nhìn thấy Âm Lạc thì lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Âm Lạc cũng đồng thời nhìn về phía anh ta. Cậu cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt.

Hệ thống: “Đây là người đại diện của Đoạn Mộ Trạch, tên Dương An, trước kia cậu hỏi hắn để làm quen với nam chính.”

“......”

Như này thật xấu hổ.

Âm Lạc mất tự nhiên: [Cậu mà nói sớm một chút, tôi sẽ không tớ đây.]

Tầm mắt Dương An cũng không dừng lâu trên người Âm Lạc, một lát liền chuyển tới Thương Thừa Ninh: “Thương tổng, việc ngày mai đi thăm đoàn làm phim......”

Thương Thừa Ninh nhìn ra hắn cảm thấy không tiện khi có người ở đây, nhưng anh cũng không để ý: “Buổi sáng 9 giờ, cậu anh bài một chút.”

“Được, tôi sẽ chuẩn bị.” Dương An lại nói một ít chuyện công tác, nói xong liền rời khỏi văn phòng, trước khi đóng cửa còn nhìn Âm Lạc một cái.

Buổi sáng 9 giờ.

Thật sớm a.

Âm Lạc cảm thấy mặt đối mặt nói “Có thể mang tôi đi không?” rất ngại nên định nhắn tin trên wechat hỏi đối phương. Vì thế không có tâm tư ở lại, đứng dậy tìm lí do ra về: “Trong nhà tìm tôi, tôi đi về đây.”

Thương Thừa Ninh lộ ra biểu cảm lãnh đạm không rõ ràng, cũng không cưỡng ép cậu ở lại, chỉ là nói: “Tôi đưa cậu về.”

*

Về đến nhà, hệ thống đột nhiên nhắc nhở cộng độ hảo cảm, lại còn +5 điểm.

Đối với việc cộng điểm này, Âm Lạc không thể hiểu, cũng không trách. Nhưng thật ra 5 điểm hảo cảm này làm cậu cảm thấy việc đi tới đoàn làm phim với Thương Thừa Ninh rất cần thiết, tâm tình càng ngày càng vội.

Nhưng Thương Thừa Ninh sẽ đồng ý sao? Chỉ nghĩ thôi thì thật vô dụng, Âm Lạc quyết định thử xem.

Lấy di động ra, click mở khung tin nhắn của Thương Thừa Ninh, cậu cắn môi dưới, mang tâm lí thử một chút mà gửi qua: [Anh ngày mai không ở thành phố này sao?]

*

Văn phòng.

Vừa mới xử lí xong những việc cần làm, anh tháo mắt kính xuống, thong thả ung dung mà rút khăn giấy ra lau kính.

Cửa đột nhiên mở ra –

Thương Thừa Ninh đầu cũng không ngẩng, người bước vào họ Lý.

Hai nhà là thế gia, qua lại với nhau nhiều, khi còn nhỏ hai người đã biết nhau, tuy rằng tính cách bất đồng nhưng vẫn có thể chơi cùng nhau.

Thương Thừa Ninh tiếp tục lau kính: “Sao lại đến nơi này của tôi?”

“Đều đã hơn một tháng không gặp.” Lý Thêm không kế thừa gia sản, thích đi du lịch khắp nơi, tính cách cũng tương đối hiền hòa nhưng lại không kiềm chế được sở thích của hắn: “Thương đại lão tháng này làm gì nè?”

Thương Thừa Ninh chưa kịp mở miệng, di động bên cạnh đột nhiên rung.

Anh mang kính lên, là Âm Lạc nhắn tới: [Anh ngày mai không ở phố này sao?]

Hồi phục xong, hắn rũ mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình.

“Cùng ai nói chuyện?” Lý Thêm nhìn ra Thương Thừa Ninh đang cùng người nào đó nhắn tin. Phải biết rằng, bạn tốt của hắn từ nhỏ đến lớn đều rất lạnh lùng, thậm chí vẫn luôn không dùng wechat, càng sẽ không kiên nhẫn mà nhắn tin cùng người khác.

Hắn lập tức ý thức được không thích hợp: “Không phải chứ? Tôi không ở đây có một tháng, anh đã tìm được đối tượng?”

Nghe được hai chữ: “Đối tượng”, biểu tình Thương Thừa Ninh trong nháy mắt đình trệ.

Lý Thêm hơi giật mình, xem ra hoàn toàn là rơi vào lưới tình đi: “Trông như thế nào vậy, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa thấy anh yêu đương, còn tưởng rằng anh bị lithromantic* đâu.”

(Lithromantic: miêu tả một người luôn yêu thầm người khác nhưng khi được tỏ tình thì lại từ chối, thậm chí trở nên chán ghét đối phương)

Trong đầu Thương Thừa Ninh hiện ra bộ dáng của Âm Lạc: “Lớn lên rất đẹp, so với tất cả những người tôi từng gặp đều đẹp hơn.”

Lý Thêm càng tò mò: “Có ảnh chụp hay không, tôi muốn xem.”

“Không có.”

“......”

“Thật đúng là keo kiệt, cho tôi nhìn một lát thì có làm sao?” Lý Thêm khinh thường nói, “Thật muốn biết đối phương trông như thế nào, có thể làm anh nhìn chằm chằm di động như một hòn vọng phu.”

Di động liên tục rung lên.

Thương Thừa Ninh click mở, nhìn đến tin nhắn sau hơi giật mình –

Âm Lạc: [Vậy có phải vài ngày tới tôi không thể nhìn thấy anh?]

Âm Lạc: [Có thể mang tôi theo không? Tôi đảm bảo sẽ không chạy loạn, sẽ ngoan ngoãn ở bên anh.]

Thương Thừa Ninh bị ngữ khí làm nũng đánh trúng khiến tim đập loạn. Hắn tựa hồ có thể hình dung ra biểu cảm của Âm Lạc khi nói những lời này.

Đại khái sẽ nhíu mi lại, trên mặt treo cảm xúc không cao hứng.

Còn rất xinh đẹp.

Cuối cùng, chính Thương tổng cũng không ý thức được khóe miệng mình đang dâng lên ý cười sủng nịch. Hướng tới Lý Thêm đang ngồi trên sô pha: “Là một đứa nhóc rất dính người.”

*

Quay chụp liên tục bốn giờ liền mới kết thúc.

Đoạn Mộ Trạch về phòng nghỉ thay quần áo, sau khi thay xong anh ngồi ở phòng hóa trang nghỉ một lát.

Dương An mang theo vài chuyên viên trang điểm đi vào, thấy Đoạn Mộ Trạch, thương lượng với anh: “Do không còn phòng, Tiểu Trương cần chỗ để trang điểm.”

Đoạn Mộ Trạch không mở mắt: “Ừm.”

Dương An biết là anh đồng ý.

Hắn nhìn Đoạn Mộ Trạch một chút, đối phương mặt mày nhìn có chút mệt mỏi, trên cánh tay còn có một ít vết thương và một ít tro bụi.

Đạo diễn quay phim yêu cầu rất cao, thích nhìn những chi tiết nhỏ, hoi không hài lòng liền phải chụp lại. Cho nên chỉ là một cảnh lăn xuống núi cũng phải quay lại mười mấy lần.

Đương nhiên, Đoạn Mộ Trạch cũng không oán trách gì.

Dương An đem chuyên viên trang điểm an bài cho tốt liền rời đi. Trong phòng còn có người, Đoạn Mộ Trạch dù mệt cũng không ngủ được, dứt khoát mở mắt ra.

Bên cạnh là nam diễn viên đang hóa trang cảnh bị thương, hơn nửa khuôn mặt đều là màu đỏ, cùng màu với vết thương.

Đoạn Mộ Trạch đột nhiên nghĩ tới những vết hằn trên cổ tay Âm Lạc.

Màu đỏ trên cánh tay Âm Lạc so với màu đỏ của vết thương này còn đẹp hơn nhiều. Đã bốn ngày trôi qua, những vết hằn đó không biết thế nào rồi, đã biến mất hay chưa?

Mải suy nghĩ miên man, có người gọi cửa

“Trương tỷ, Tiểu Hứa, mau ra đây, có cà phê uống!”

Chuyên viên trang điểm ngừng tay: “Buổi sáng nghe nói Thương tổng muốn tới đây, không nghĩ tới cà phê cũng có phần của chúng ta.”

“Đương nhiên không phải là Thương tổng mua, là người đi cùng với Thương tổng mua.”

“A? Trợ lý sao?”

“Hẳn là không phải. Tôi thấy Thương tổng đối đãi rất khách khí, tổ quay phim còn có người gọi hắn là cái gì ‘Âm tiểu thiếu gia’ , Ai! Không hổ danh là tiểu thiếu gia, khuôn mặt lớn lên...... Lan da cũng đặc biệt trắng!”

Người ngoài cửa vừa mới nói xong, liên thấy nam nhân đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên đứng dậy. Nàng lúc này mới nhìn đến Đoạn Mộ Trạch, tưởng mình quấy rầy đến đối phương, sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.

Đoạn Mộ Trạch lạnh mặt đi qua: “Cậu ấy ở đâu?”

“..... Ở..... Ở bên trong phòng nghỉ phía kia.”

Vừa dứt lời, Đoạn Mộ Trạch rời đi một cách nhanh chóng.

Âm Lạc tới đây là vì hắn sao?

Chỉ vừa nghĩ tới, tim Đoạn Mộ Trạch đã đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Vừa nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh trong phòng kia, tim hắn đập càng mãnh liệt.

Hắn không hiểu cảm xúc này là gì, chỉ biết, nhìn thấy Âm Lạc, mọi mệt mỏi, tâm trạng buồn bực đều không còn nữa.

[Kí chủ, Đoạn Mộ Trạch ở phía sau cậu.]

Âm Lạc cầm lấy cà phê, xoay người, nhìn về phía người đàn ông. Đối phương nhíu chặt mi, biểu tình phức tạp.

Cậu nhìn không thấu, vì thế đem cà phê qua: “Anh muốn uống không?”

Âm Lạc vừa uống cà phê, miệng như vừa bị đá lạnh ướp qua, trở nên hồng hồng, như có thể véo ra nước vậy.

Cậu đi về phía Đoạn Mộ Trạch rồi dừng, bỏ qua đôi mắt xinh đẹp của hắn đang nhìn cậu chằm chằm: “Của anh cho thêm 2 phần đường,người khác đều không có.”

*

Một ly cà phê đổi 10 điểm hảo cảm, Âm Lạc rất vừa lòng.

Trước đây cậu đều không biết, hoàn cảnh trong núi lại khổ như vậy, giữa trưa nóng đến dọa người. Phòng nghỉ được dựng tạm thời, cũng không có điều hòa, cũng may Thương Thừa Ninh chuẩn bị cho cậu một chiếu quạt lớn và ít đá lạnh, cũng có khả năng làm lạnh hiệu quả.

Âm Lạc tối qua đã chuẩn bị tốt cà phê, sáng nay liền đem đến nơi này.

Âm Lạc: [Tôi nghĩ đến một câu thơ.]

Hệ thống: [Mồ hôi thấm xuống đất?]

(Mồ hôi thấm xuống đất: Ý chỉ đạt được thành quả sau khi lao động vất vả.)

Âm Lạc: [...... Không phải. Là “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu. Vô nhân tri thị lệ chi lai” nhưng Đoạn Mộ Trạch không cười a.]

( Câu thơ thông qua sự kiện điển hình vận chuyển quả lệ chi tươi, dùng “nhất kị hồng trần” cùng “phi tử tiếu” cấu thành cặp so sánh rõ nét, vạch trần sự hoang da^ʍ háo sắc, hoang đường không thương xót mạng dân của Đường Huyền Tông cùng với việc cậy vào ân sủng mà kiêu của Dương Quý Phi.)

[......]

Cùng hệ thống chửi thầm xong, Âm Lạc thấy Đoạn Mộ Trạch vẫn đứng ở đó không nói lời nào, chủ động nói: “Anh không uống sao?”

Nói xong, lại quơ quơ ly cà phê của mình: “Ly của tôi cũng bỏ thêm 2 phần đường, một chút đều không khổ.”

Trầm mặc một lát, Đoạn Mộ Trạch mới cúi đầu nếm thử.

Lúc giơ tay, Âm Lạc thấy trên cánh hắn có lốm đốm một ít tro bụi, không chỉ độc tro bụi, nhìn kĩ còn có mấy vết thương nhỏ.

Có thể là khi đóng phim bị thương.

Âm Lạc cũng không mang thuốc lại đây, cũng không đề cập đến, vì thế lại cẩn thận nhìn miệng vết thương, còn tốt, không phải rất nghiêm trọng.

“Nhìn cái gì?” Âm thanh của Đoạn Mộ Trạch đột nhiên vang lên.

Âm Lạc bị hoảng sợ, theo bản năng rời mắt khỏi bả vai: “Không có gì......”

Sau khi nói xong mới phát hiện, cậu bị bộ dáng cao lãnh của nam chính làm kinh sợ. Cậu chính là vai ác, không thể như vậy được, quá mất mặt.

Vì thế lại giơ cổ lên: “Nhìn một chút cũng không được sao?”

Đoạn Mộ Trạch ngơ ngẩn.

Thiếu niên biểu tình kiêu ngạo, thoạt nhìn thực sự có vài phần hung ác. Chỉ là vành tai phiếm hồng hoàn toàn bán đứng cậu.

Nhìn thế nào cũng là đang thẹn thùng.

[Độ hảo cảm +3.]

Không kịp phân tích điểm hảo cảm từ đâu mà tới, ngoài cửa đã có nhân viên công tác đi vào. Đối phương nhìn hai người vài lần, khϊếp sợ một lát mới hướng tới Đoạn Mộ Trạch nói: “Đoạn lão sư...... Đạo diễn muốn quay chụp đoạn kết.”

Lại có cơ hội xoát độ hảo cảm, vì thế Âm Lạc đuổi theo nói: “Tôi cũng đi.”

Phía sau, Đoạn Mộ Trạch dừng tầm mắt trên cổ cậu. Dấu vết trở nên rất nhạt, tựa như muốn biến mất.

*

Bên ngoài, mặt trời chói chang, Âm Lạc bị an bài ở một chỗ râm mát.

Kể cả Thương Thừa Ninh đã đưa cho cậu một cái quạt, cậu vẫn cảm thấy rất nóng, trên má thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cả khuôn mặt trắng bệch như bôi phấn, trở nên càng thêm diễm lệ.

Đoàn phim có không ít người đều lén lút nhìn cậu.

Âm Lạc đều không nhận thấy, lực chú ý đều ở trên người Đoạn Mộ Trạch. Buổi diễn này quay chụp bao lâu, cậu liền đợi bấy lâu. Mãi tới một giờ sau mới xong.

Thời tiết rất nóng, cậu ở bên này chỉ mặc chiếc áo ngắn tay cũng đã cảm thấy khó chịu, huống chi trên người Đoạn Mộ Trạch quần áo xếp thành từng tầng từng tầng.

Âm Lạc tính đem một chiếc quạt nhỏ qua cho hắn, lấy việc này để kiếm độ hảo cảm. Nhưng vừa đi được vài bước, liền có nhân viên công tác không cẩn thận đυ.ng vào cậu.

Bên cạnh còn có cánh cửa thô ráp, Âm Lạc liền bị cọ vào.

••• đau.

Nhân viên công tác dọn vật nặng thấy đυ.ng phải Âm Lạc, sợ tới mức lập tức đem đồ bỏ xuống: “Cậu không có việc gì chứ!?”

Âm Lạc nhìn xuống cổ tay, bị cọ mất một ít da, xung quanh cũng theo đó mà đỏ lên.

Mà cách đó không xa, bên người Đoạn Mộ Trạch, có trợ lý đem tới một chiếc quạt.

Chắc có lẽ hắn cũng không cần đến quạt của cậu nữa.

Âm Lạc nhấp nhấp môi, chịu đựng cơn đau, nói với nhân viên công tác: “...... Không có việc gì.”

Trên cổ tay bắt đầu chảy máu, ra ngoài phim trường rửa sạch. Âm Lạc không tiếp tục đợi. Bên ngoài có xe cùng tài xế Thương Thừa Ninh đã an bài tốt, cậu ngồi lên xe, trực tiếp trở về khách sạn gần đó.

Ở khách sạn tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, rộng thùng thình, Âm Lạc mới cảm thấy thoải mái. Nhưng cổ tay đau đớn không thể ngó lơ.

Vết máu đã được rửa sạch bằng nước ấm, miệng vết thương đã bắt đầu dưng đỏ lên.

Âm Lạc giật giật tay, mới phát hiện là bị trật khớp rồi.

Cậu có chút muốn khóc.

Xem di động một lát, gần đây khá hoang vắng, không có tiệm thuốc. Cảm xúc bắt đầu lên xuống, Âm Lạc chuẩn bị vào phòng vệ sinh, nước lạnh có thể giảm bớt đau đớn.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Âm Lạc đi qua mở, Thương Thừa Ninh đang đứng ở bên ngoài.

“Tôi nghe bọn họ nói cậu đã về khách sạn, không phải muốn... “ thấy mắt Âm Lạc hồng hồng, có chút không thích hợp, hắn hạ giọng, “Làm sao vậy?”

Lời nói ôn hòa khiến Âm Lạc càng thêm tủi thân, nước mắt làm ướt lông mi, thoạt nhìn rất đáng thương.

Đặc biệt còn hướng tới người khác lộ ra vết thương: “...... Rất đau.”

Thương Thừa Ninh nhìn tới, gọi điện cho đoàn phim, đoàn phim lập tức phái người tặng thuốc.

Nhìn thiếu niên an tĩnh tiếp nhận, trái tim hắn mềm thành một mảng, duỗi tay xoa xoa tóc người đối diện, an ủi: “Tôi giúp cậu rửa sạch miệng trước, cậu rửa một mình không tiện.”

Âm Lạc mở rộng cửa, để đối phương tiến vào.

“Phanh” một tiếng, cửa đóng lại ----

Cuối hành lang, trên mặt Đoạn Mộ Trạch hiện lên cảm xúc nhìn không thấu.

Chỉ là, tay hắn nắm chặt túi thuốc, hiện lên gân xanh.!