Chương 21: Nếu mà ông ta muốn cả hai thì phải làm sao?

Hiện tại Yến Triều Nhất cũng đã có chút hiểu biết về Giang Từ Vô, bề ngoài thì có tình có lý nhưng bên trong đều có sẵn âm mưu.

Hắn dừng một lát, không đợi Giang Từ Vô nói tiếp, mở miệng hỏi: “Tôi có thể được gì?”

“Tích đức còn chưa đủ sao?” Giang Từ Vô nhướng mày, thấm thía nói, “Yến Triều Nhất, làm người không thể quá tham lam.”

Yến Triều Nhất: “……”

Giang Từ Vô thấy hắn không nói lời nào, lại nói: “Tích đức làm việc thiện mục đích là kéo dài tuổi thọ, tiêu tiền mua mạng, anh kiếm lời.”

Yến Triều Nhất vẫn không nói lời nào.

Giang Từ Vô hơi nheo đôi mắt, chuyện thuê nhân viên cửa hàng cũng không quá vội, quan trọng là chuyện của Trần Quang.

Không biết tên quỷ tự xưng là lão Diêm Vương kia có địa vị gì.

Những “người” có thể đối phó với quỷ quái xung quanh Giang Từ Vô, ngoài Tiểu Dạ ra còn có Yến Triều Nhất không rõ thân phận kia.

Tiểu Dạ đã nói bản thân không thể can thiệp vào sự tình ở nhân gian.

Như vậy thì cũng chỉ còn lại Yến Triều Nhất.

Giang Từ Vô suy tư một lát, nhấc mí mắt, mở miệng nói: “Như vậy đi, anh ở đây tích đức làm việc thiện, về sau miễn tiền thuê nhà cho anh.”

Yến Triều Nhất thấy cậu chủ động lùi bước, chậm rãi nói: “Có thể, nhưng tôi không phụ trách quản lý cửa hàng, chỉ căn cứ vào tình huống rồi xử lý chuyện quỷ quái cùng cậu.”

“Được,” Giang Từ Vô lập tức đồng ý, “Về sau anh phụ trách công tác với tôi ở bên ngoài.”

Còn trong cửa hàng, cậu lại thuê thêm một nhân viên nữa là được.

Yến Triều Nhất vừa lòng, cầm lấy di động, click mở WeChat, muốn thu lại tiền chuyển khoản.

Hắn chỉ vào màn hình di động, nói với Giang Từ Vô: “Tiền thuê nhà.”

Giang Từ Vô biết hắn muốn nhận lại tiền mình đã lấy, nhưng lý nào đồ ăn đã vào miệng lại còn nhổ ra.

Cậu kéo khóe môi, chậm rãi nói: “Tiểu Yến, tôi nói là tiền thuê nhà sau này, không phải hiện tại.”

Yến Triều Nhất: “……”

Giang Từ Vô cười tủm tỉm nhìn hắn, nếu không thu lại năm vạn tệ tiền thuê nhà, Yến Triều Nhất liền mệt.

Nếu ở lại đây để đủ năm vạn tệ tiền thuê nhà, trong lúc đó đã tích đức làm việc thiện nhiều lần, Yến Triều Nhất vẫn mệt.

Đột nhiên di động rung lên, bắn ra âm báo tin nhắn WeChat.

Giang Từ Vô rũ mắt nhìn, là tin nhắn của Trần Quang.

【 Trần Quang: Anh Giang, hiện tại tôi mới ra khỏi công ty. 】

【 Trần Quang: Đại khái là hơn hai mươi phút nữa sẽ đến nhà hàng. 】

Giang Từ Vô nhận tin nhắn, cất di động, nói với Yến Triều Nhất: “Đi thôi.”

“Khách hàng đã xuất phát.”

Sau khi xuống lầu, vì để phòng ngừa vạn nhất, Giang Từ Vô lấy giấy trát tiểu nhân cùng với âm sai lệnh, quay đầu nhìn Yến Triều Nhất đứng ở cửa, hỏi: “Anh muốn mang theo gì không?”

“Bắt đầu ngày làm công đấy.”

Yến Triều Nhất: “……”

Yến Triều Nhất ăn mặc đơn giản, dáng người đĩnh bạt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong túi hắn không có gì cả.

Cậu tò mò hỏi: “Anh không cần lá bùa pháp khí?”

“Anh lợi hại như vậy?”

Nghe thấy câu đầu tiên, Yến Triều Nhất không cảm thấy gì cả, nghe được câu thứ hai thì lập tức phản ứng.

Theo logic của Giang Từ Vô, càng giỏi thì phải làm càng nhiều.

“Không lợi hại, đang tìm.” Hắn dừng một chút, quét mắt nhìn xung quanh cửa hàng, tùy tay lấy bao chu sa.

Chu sa có thể trừ tà trấn sát, có công hiệu chậm rãi đổi vận khai vận, không chỉ có thể vẽ bùa, cũng là pháp khí có tác dụng nhất định.

Giang Từ Vô không hoài nghi Yến Triều Nhất có lừa mình không, liếc mắt nhìn giá của chu sa, nói với Yến Triều Nhất: “Là nhân viên thì chiết khấu 9%.”

“Đợi lát nữa tính.”

Nói xong, cậu đóng cửa hàng, đi ra ngoài ngõ nhỏ.

Đi được vài bước, Giang Từ Vô nhìn xe tới xe lui trên đường phố, thuận miệng hỏi: “Xe của anh đâu?”

Yến Triều Nhất: “Không có xe.”

Giang Từ Vô dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn hắn, đầy mặt khó hiểu: “Anh có tiền như thế mà lại không có xe?”

Mi mắt Yến Triều Nhất cũng không thèm nhất lên, đi trước: “Không dùng đến.”

Hàng năm hắn đều ngốc ở Minh giới, thời gian ở trên dương gian không nhiều lắm, so với việc tự mình lái xe thì đón xe đi vẫn tiện hơn, sau khi rời đi thì không cần quan tâm gì nữa.

Giang Từ Vô đi bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn đôi chân thon dài của hắn.

Mặc quần dài, nhìn không thấy phần chân dưới.

Cậu thuận miệng hỏi: “Đây là chân giả?”

Yến Triều Nhất biết mục đích chân chính của Giang Từ Vô, mở miệng nói: “Tôi gọi xe.”

Thấy hắn thức thời như vậy, Giang Từ Vô cười cười, vỗ vai hắn: “Không tồi không tồi, công đức hôm nay phân cho anh nhiều chút.”

Yến Triều Nhất: “……”

“Phân như thế nào?”

Giang Từ Vô còn chưa nghĩ tới: “Tôi sẽ ngẫm kĩ lại.”

Yến Triều Nhất trầm mặc, có dự cảm không tốt lắm: “Không cần.”

“Tiểu Yến, không cần khách khí với tôi làm gì.”

“……”

Thời điểm đến Nhạc Thực Uyển, Trần Quang đã sớm tới, hắn đang nói chuyện với Trần Thiên Nhạn trên sô pha.

Trần Quang nằm liệt trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, ấn đường biến thành màu đen, âm khí trên người nhiều hơn so với hai giờ trước đó, bởi vì hắn dựa gần vào Trần Thiên Nhạn, thế nên trên người bà cũng bị lây dính không ít.

Hai mẹ con thấp giọng trò chuyện, thấy Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất đã tới, Trần Thiên Nhạn vội vàng đứng lên. “Vị này chính là bác sĩ sao?”

Đầu Trần Quang đau muốn nứt, không thể đứng lên, dựa vào sô pha mà chào hỏi: “Chào bác sĩ.”

Yến Triều Nhất vô biểu tình: “Tôi không phải bác sĩ.”

Hai mẹ con đồng thời nhìn về phía Giang Từ Vô, Giang Từ Vô chớp hạ mắt, nói với bọn họ: “Anh ta là trợ thủ.”

Trần Thiên Nhạn theo bản năng tưởng rằng đây là trợ thủ của bác sĩ, không ngừng hỏi: “Bác sĩ không tới sao?”

“Tới rồi,” Giang Từ Vô lười biếng ngồi trên sô pha, chỉ vào bản thân, “Là con đây.”

Trần Thiên Nhạn: “???”

Giang Từ Vô thoáng nhìn sắc mặt Trần Quang càng lúc càng kém đi, giơ tay vẫy vẫy xung quanh người gã, vẫy bay âm khí.

Trần Quang chỉ cảm thấy đầu đang chướng đau đột nhiên không đau nữa, tầm mắt trở nên rõ ràng không ít, sắc mặt dần chuyển biến tốt đẹp.

Trần Thiên Nhạn rành mạch mà thấy được động tác của Giang Từ Vô, cũng thấy được trạng thái biến hóa của con mình.

Bà mộng bức mà nói: “Nhưng, nhưng Nhã Vân nói con đang học kinh tế mà.”

Nhớ đến ban nãy lúc ăn cơm, tay của mình cũng đột nhiên không đau nữa, bà a một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ: “Tiểu Giang, trước kia con học y, sau đó lại bỏ học y sao?”

Giang Từ Vô: “……”

Yến Triều Nhất: “……”

Trần Thiên Nhạn nghĩ nghĩ, nói thầm: “Khó trách có thể cùng cơ quan nhà nước hợp tác, cái con mở chắc là nơi chữa bệnh tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường.”

Âm khí tiêu tán đi không ít, đầu óc Trần Quang cũng dần tỉnh táo lại, hắn nhìn người mẹ ngốc bạch ngọt của mình, lại quay đầu nhìn về phía Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô là con trai của nhà giàu số một Lăng An, là người luôn được chú ý trong đám con nhà giàu, Trần Quang biết cậu học quản trị chuyên nghiệp ở Đại học Lăng An, không liên quan xíu nào tới y học.

Hơn nữa vừa rồi chỉ là động tác phất phất tay.

Nhớ tới lúc ở phòng ăn nghe được từ “Anh khí”, trong lòng Trần Quang có vài suy đoán, hỏi: “Anh Giang, rốt cuộc là tôi bị làm sao vậy, anh cứ nói thật cho tôi là được.”

Giang Từ Vô trực tiếp nói: “Bị quỷ quấn thân.”

Trần Quang đoán được đáp án này, không có phản ứng gì quá lớn.

“Cái gì mà quỷ quấn thân?” Trần Thiên Nhạn mở to mắt, khó có thể tin mà hỏi Trần Quang, “Con làm chuyện gì trái với lương tâm sao?!”

Trần Quang: “…… Mẹ, con không có.”

Trần Thiên Nhạn: “Vậy thì sao quỷ lại quấn lấy con?”

“Bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.”

Trần Quang nhìn về phía Giang Từ Vô xin giúp đỡ.

Giang Từ Vô thấy hai mẹ con bọn họ không bài xích chuyện quỷ thần, hỏi: “Trước khi nằm mơ lần đầu tiên kia đã xảy ra chuyện gì? Đã đi qua chỗ nào, thấy hoặc chạm vào thứ gì?”

Trần Quang suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Ngày đó Nhạc Thực Uyển khai trương, người tới dự đều là đồng nghiệp, tôi vẫn luôn ở chỗ này, buổi tối tiễn xong mấy vị khách, tôi nghỉ ngơi trong phòng để quà tặng, sau đó hơi mệt nên mới ngủ chốc lát.”

“Không có chuyện gì đặc biệt, người đều là khách, đồ vật thì ——”

Trần Quang dừng một chút, ngẩng đầu nói với Giang Từ Vô: “Trước khi ngủ, tôi đã thấy một cái vòng tay rẻ tiền, thoạt nhìn như là vòng tay giá một tệ mua ở Bính Đa Đa, tôi tưởng là có vị khách nào đùa dai, suy nghĩ xem nên tặng lại vật gì cho người ta, sau đó liền bất tri bất giác mà ngủ luôn.”

Giang Từ Vô: “Đồ vật còn ở đây không?”

Trần Quang nhìn về phía Trần Thiên Nhạn, Trần Thiên Nhạn gật đầu: “Có, tháng này vừa mới khai trương nên rất bận, mấy đồ vật trong phòng này cũng chưa dọn dẹp lại.”

“Đi đến đó trước.” Giang Từ Vô đứng lên, ý bảo hai mẹ con dẫn đường.

Phòng nghỉ này ở lầu hai, vừa lên cầu thang Giang Từ Vô vừa tiếp tục hỏi Trần Quang: “Đúng rồi, cậu thấy lão Diêm Vương trông như thế nào?”

Trần Quang nghĩ nghĩ, miêu tả nói: “Ông ấy mặc quan bào màu đỏ, đỉnh đầu đội mũ cánh chuồn, có bộ râu dài, bên cạnh còn có đầu trâu mặt ngựa đi theo, rất giống Diêm Vương trên phim truyền hình.”

“Nhưng mà lúc nằm mơ, đại đa số chỉ có đầu trâu mặt ngựa tới, nói rằng dương thọ tôi đã hết, bảo tôi đi gặp lão Diêm Vương đi.”

Bên này, sắt mặt Trần Thiên Nhạn nháy mắt thay đổi: “Lão Diêm Vương?”

“Con đang sống tốt, không bệnh không tai, sao có thể hết dương thọ.”

Trần Quang cũng không hiểu: “Đúng vậy.”

Trần Thiên Nhạn nhìn gương mặt tái nhợt của con trai, hồ nghi hỏi: “Con thật sự không làm chuyện xấu gì sao?”

“Thật không có mà,” Trần Quang thở dài, “Mẹ, con là người thế nào mẹ còn không hiểu sao.”

Trần Thiên Nhạn biết con trai mình được giáo dục rất tốt.

Bà nhìn gương mặt tuấn tú tiều tụy của con mình một lát, nghĩ thầm không làm chuyện xấu, dương thọ chưa hết, nhưng lại muốn mang đi, là nguyên nhân gì?

Suy nghĩ một lát, bước chân Trần Thiên Nhạn đột nhiên dừng lại, bắt lấy cổ tay Giang Từ Vô, lẩm bẩm hỏi: “Tiểu Giang, lão Diêm Vương đây là coi trọng Tiểu Trần? Muốn cường thủ hào đoạt??”

Trần Quang: “……”

“Mẹ, đã nói mẹ đừng đọc tiểu thuyết lung tung mà.”

Giang Từ Vô vỗ tay bà, an ủi nói: “Dì yên tâm, không phải con đã tới giúp rồi sao.”

Nghe vậy, Trần Thiên Nhạn nhìn về phía Yến Triều Nhất: “Vị này là?”

Giang Từ Vô giới thiệu nói: “Yến Triều Nhất.”

Trần Thiên Nhạn chào Yến tiên sinh, thử hỏi: “Các con định làm gì để đối phó lão Diêm Vương?”

Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Yến Triều Nhất cao hơn Tiểu Trần, đẹp trai hơn Tiểu Trần, lão Diêm Vương khẳng định là sẽ di tình biệt luyến.”

Trần Quang: “……”

Yến Triều Nhất: “……”

Chỉ có Trần Thiên Nhạn khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi: “Nếu mà ông ta muốn cả hai thì phải làm sao?"