Chương 22-3: Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian!

Diêm Vương giả giật giật khóe miệng, gương mặt xanh đen tức giận.

Gã âm u mà nhìn Giang Từ Vô, lạnh lùng nói: “Ngươi mà cũng dám lừa gạt bổn vương, mặt ngựa!”

Nghe được tên của mình, mặt ngựa giả sợ tới mức thân thể run lên.

Hắn ta nhìn thấy trên tay Giang Từ Vô chỉ còn lại đầu của đầu trâu giả, tiến đến bên tai Diêm Vương giả lắp bắp nói: “Đại, đại nhân, đạo hạnh của tôi thấp hơn đầu trâu.”

“Nếu, nếu như chỉ còn lại một cái đầu, vậy thì tôi sẽ chết……”

Thanh âm hắn ta nói chuyện cũng không vang, còn cố tình đè thấp âm lượng, nhưng Giang Từ Vô nghe được rõ ràng.

Giang Từ Vô liếc mặt ngựa giả một cái, nhắc nhở nói: “Ngươi vốn dĩ đã chết.”

Mặt ngựa giả: “……”

Diêm Vương giả thấy Giang Từ Vô kiêu ngạo như vậy, lại nhìn bộ dáng nhát gan co rúm của thủ hạ, càng tức giận.

Gã hung hăng đập mạnh lên bàn, một chân đá bay mặt ngựa giả đến góc tường, đôi tay bấm niệm thần chú, bắt đầu thi pháp.

Giang Từ Vô không đánh gãy quá trình gã thi pháp, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu thấy quỷ bấm tay niệm thần chú thi pháp, có chút tò mò.

Cậu biếng nhác đứng tại chỗ, còn thuận miệng hỏi Yến Triều Nhất: “Gã đang làm gì?”

Yến Triều Nhất nhìn Diêm Vương giả: “Âm hồn chi gian tu hành thay đổi thất thường, sai lệch quá nhiều, cùng nhịp thở với tình huống thông thường.”

Giang Từ Vô ừm ừm, phiên dịch: “Anh cũng không biết.”

Yến Triều Nhất: “……”

Diêm Vương giả thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì mà tự nhiên nói chuyện phiếm, hoàn toàn không đem gã để vào mắt, tức giận đến thất khiếu bốc khói, nổi trận lôi đình.

Gã hung hăng khép hai ngón tay lại, vẽ một ấn gì đó trên không trung.

Ngọn lửa của quỷ từ bốn bức tường đột nhiên tăng trưởng, một ngọn lửa lớn bằng bàn tay bay tới, đánh thẳng vào Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không cử động.

Chờ đến khi ngọn lửa tới gần mặt, cảm nhận được nhiệt độ thanh lãnh giao nhau với hơi thở, cậu mới chậm rì mà nghiêng người, giơ tay dùng ống tay áo tiếp được ngọn lửa.

Ngọn lửa không làm cháy quần áo cậu, mà hư hư bám trên quần áo cậu.

Bên ngoài lam hỏa âm lãnh, bên trong lại nóng rực, không giống ngọn lửa đứng đắn thông thường.

Giang Từ Vô nhìn nó, thử dùng một tay khác vỗ vỗ, lam hỏa dường như bị chụp trúng rồi mất hút.

Cậu ngẩn người, giương mắt nhìn về phía Diêm Vương giả: “Đây là thứ gì?”

Diêm Vương giả cũng ngây ngẩn cả người, vì sao âm hỏa của gã lại không có tác dụng với người này.

Không thể đốt người thì thôi đi, vì sao đến cả quần áo cũng không đốt nổi?

Giang Từ Vô nhìn không ra biểu tình gì trên gương mặt xanh đen của gã, nhớ tới đầu trâu giả nói về ảo thuật, khó hiểu hỏi: “Ngươi dùng ảo thuật đánh ta?”

Diêm Vương giả tức giận thiếu chút nữa phun máu, ảo thuật?!

Đó chính là thứ gã khổ tâm tu luyện, âm hỏa hàng thật giá thật?!

Âm hỏa thiêu vạn vật!

Gã nhịn không được rít gào nói: “Ta mẹ nó là đồ ngu sao?!” Dùng ảo thuật đánh người?!

Biểu tình lửa giận công tâm này của gã, Giang Từ Vô miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được.

Biểu tình tức giận trên gương mặt xanh đen rõ ràng hơn, hơn nữa cậu cũng thường thấy biểu tình này ở Giang Tu Minh, rất dễ dàng phân biệt.

Giang Từ Vô nhìn chằm chằm Diêm Vương giả đang nổi trận lôi đình một lát, ý thức được vừa rồi là ngọn lửa thật.

Cậu tùy tay ném đầu của đầu trâu giả trên mặt đất, bất động thanh sắc mà sờ chỗ bị lam hỏa bám vào trên áo.

Lạnh lạnh, nhưng không gì xảy ra cả.

“Thật sự không phải ảo thuật à?”

Diêm Vương giả chỉ cảm thấy cậu đang châm chọc mình, đôi tay kết ấn, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vạn thần triều bái, ngự sử âm hỏa, quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy ma trơi trên tường toát lên ngọn lửa mãnh liệt.

Diêm Vương giả giơ tay chỉ về hướng Giang Từ Vô, cả giận nói: “Đi!”

Ngọn lửa xé gió nhằm về phía Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô không trốn, tùy ý để lam hỏa đυ.ng vào người, vẫn như cũ không đau không ngứa, không thể mảy may làm cậu bị thương.

Lúc này làn da tiếp xúc trực tiếp với ngọn lửa, cậu chỉ cảm nhận được nhiệt ý mỏng manh, giống như một cơn gió nóng thông thường thổi nhẹ qua.

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn Yến Triều Nhất bên cạnh.

Không biết từ khi nào Yến Triều Nhất đã kéo ra một khoảng cách với cậu, đại khái là thấy ngọn lửa vô dụng với cậu, liền nhặt đầu của đầu trâu giả lên.

Hắn xách theo đầu của nó đến gần ngọn lửa, lam hỏa trong nháy mắt đã cuốn lên mũ đầu trâu giả, thiêu nó không còn một mảnh.

Đầu trâu giả: “???”

Yến Triều Nhất tùy tay ném đầu trâu giả qua một bên, nói với Giang Từ Vô: “Là âm hỏa, cùng kiểu với ma trơi.”

Giang Từ Vô nhướng mày, cậu biết tục xưng của ma trơi là lân hỏa.

Theo khoa học, thì là Phosphin thiêu đốt ra ngọn lửa màu xanh.

“Phosphin?”

Yến Triều Nhất: “…… Không, là âm hồn tu luyện ngự sử hỏa.”

Đạo giáo luyện Tam Muội Chân Hỏa, âm hồn bình thường luyện tạo âm hỏa.

Giang Từ Vô à một tiếng, lần này ngọn lửa rất lớn, cậu lười chụp hỏng chúng, cúi đầu lấy ra giấy trát tiểu nhân.

Cậu nhớ rõ tên Diêm Vương giả này lão quỷ ngàn năm.

Bên kia, Diêm Vương giả ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn lam hỏa đã cắn nuốt Giang Từ Vô trước mặt, chờ đợi tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đợi một lát cũng không đợi được tiếng kêu của Giang Từ Vô, chỉ thấy bên trong ngọn lửa bay ra mấy vật màu vàng.

Mặt ngựa giả nhìn thấy màu vàng quen thuộc, lập tức nói: “Đại nhân, là mấy lá bùa này!”

Diêm Vương giả lập tức điều khiển âm hỏa ngăn giấy vàng, âm hỏa không chỉ không đốt được giấy vàng, mà còn làm giấy vàng bay càng nhanh.

Gã ngốc lăng một lát, chỉ thấy Giang Từ Vô không thương tích gì bước ra từ trong ngọn lửa.

Diêm Vương giả bắt đầu luống cuống, pháp thuật của gã thế mà không có hiệu quả với Giang Từ Vô!

Gã còn có thể làm gì?

Trong đầu Diêm Vương giả lúc này chỉ còn lại một chữ: Chạy!!!

Ý niệm vừa mới dâng lên, đã bị giấy vàng bay đến đánh liên tục.

Diêm Vương giả thử điều khiển âm khí muốn tránh đi giấy vàng, giấy vàng ngược lại đánh gã càng dữ.

Thấy Giang Từ Vô lại móc ra một chồng giấy vàng, trước mắt Diêm Vương giả biến thành màu đen, không dám ở chỗ này lâu hơn nữa, vội vàng huyễn hóa ra mấy bóng dáng giống y đúc nhau.

Giang Từ Vô đếm xong 50 tờ giấy trát tiểu nhân, vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy trước mắt đột nhiên huyễn hóa ra một đám □□, mấy chục bóng dáng giống Diêm Vương giả như đúc đang lơ lửng.

Còn đều bị giấy trát tiểu nhân đánh.

“……”

Giang Từ Vô quét mắt, liếc mắt một cái là có thể thấy được bản thể Diêm Vương giả đang dựa vào cửa sổ bên trái.

Cậu chớp hạ mắt, giơ tay ném giấy trát tiểu nhân qua đó.

Thấy giấy trát tiểu nhân che lấp trời bay tới, sắc mặt Diêm Vương giả đại biến, khó có thể tin hỏi: “Sao, sao ngươi biết ta ở chỗ này!”

Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Ta mở thiên nhãn.”

Diêm Vương giả: “……”

Giây tiếp theo, gã bị mấy chục tờ giấy trát tiểu nhân đánh dã man.

Từ đầu đến chân, không có một chỗ nào là không bị đánh, đau đến mức gã không nói nên lời, há mồm muốn kêu to, một tờ giấy vàng đột nhiên bay vào trong miệng gã, đánh loạn xạ.

Giang Từ Vô đứng một bên, nhìn quan bào được huyễn hóa ra trên người Diêm Vương giả rách tung toé, có thể thấy bụng gã trong suốt.

Chính xác là, từ ngực đến bụng đều trong suốt, xuyên thấu qua thân thể gã là có thể nhìn thấy được dấu chân trên mặt đất.

Giang Từ Vô nheo đôi mắt,《 Tử bất ngữ 》có ghi lại loại quỷ này, rỗng ruột quỷ.

Bất quá trên đó cũng không viết rỗng ruột quỹ sẽ giả mạo Diêm Vương, hai tên thủ hạ cũng chỉ là tiểu quỷ mặc đồ xanh, không giả mạo đầu trâu mặt ngựa.

“Rỗng ruột quỷ à.”

Giang Từ Vô cười nhạo một tiếng, đi lên phía trước, một tay bắt lấy cổ áo Diêm Vương giả, đạp gã một cái.

Rỗng ruột quỷ cũng không cảm thấy Giang Từ Vô có thể đánh gã có gì không đúng, dù sao thì âm hỏa cũng không có tác dụng với cậu.

Lại ăn hai quyền, âm khí trên người gã bắt đầu tiêu tán, ảo thuật trong phòng biến mất, biến thành bộ dáng tro bụi vốn có, mấy trăm năm đạo hạnh bị đánh đến bay màu.

Mặt ngựa giả ôm đầu trâu giả co rúm lại ở góc tường, đối này hành vi bạo hành này không dám nói gì dù chỉ một chữ.

Giang Từ Vô nheo mắt, nhận thấy được hồn phách rỗng ruột quỷ trở nên không rắn chắc.

Cậu không đánh nữa, chụp lại giấy trát tiểu nhân trên người rỗng ruột quỷ, nhíu mày hỏi: “Này, ngươi không phải quỷ ngàn năm?”

Rỗng ruột quỷ lắp bắp nói: “Ta, ta tu hành mới 500 năm.”

Giang Từ Vô cười lạnh: “500 năm với 1000 năm chênh lệch không ít nhỉ.”

Lãng phí nhiều giấy trát tiểu nhân của cậu như vậy.

Lãng phí bao nhiêu tiền.

Rỗng ruột quỷ nhu nhược mà giải thích: “Quỷ giới cá lớn nuốt cá bé, dựa vào số năm tu hành.”

“Ta đã tu 500 năm, bốn bỏ lên năm, cũng tính là ngàn năm.”

Giang Từ Vô: “……”

Cậu xách rỗng ruột quỷ lên, bắt đầu hỏi chính sự: “Vì sao ngươi lại quấn lấy Trần Quang?”

Hồn phách còn ở trên tay Giang Từ Vô, rỗng ruột quỷ không dám nói bậy, nhỏ giọng nói: “Bởi vì hắn mở vòng tay chứa tro cốt của ta.”

Giang Từ Vô nhếch khóe miệng: “Lại không nói thật, ta cạy đầu ngươi ra.”

Rỗng ruột quỷ sợ tới mức lạnh run, thấy cậu không dễ tùy tiện lừa gạt cho qua, đành phải thành thật mà nói: “Bởi vì Trần Quang vận cường, ta muốn hắn ly hồn, chiếm cứ thân thể hắn sống lại.”

Giang Từ Vô nheo đôi mắt: “Sống lại?”

Rỗng ruột quỷ gật đầu, tiếp tục nói: “Khoảng thời gian trước, có đạo sĩ tìm tới ta, nói là có thể làm ta sống lại, tiền đề là ta phải làm cho một người ly hồn.”

“Cho nên ta cho hắn một chút tro cốt, hắn thi pháp đem tro cốt đưa vào vòng tay, đưa đến Nhạc Thực Uyển, ta tuyển người ở đó.”

“Trần Quang chính là người mà ta tuyển ra được, có mặt, có tiền, có năng lực.”

Giang Từ Vô nhìn chằm chằm biểu tình biến hóa của gã, nhìn ra rỗng ruột quỷ đang nói thật.

Rỗng ruột quỷ nhằm vào không phải Trần Quang.

Tên đạo sĩ kia cũng không nhằm vào Trần Quang, chỉ là Trần Quang xui xẻo bị chọn trúng.

Nhớ tới trò chơi chiêu quỷ cùng đám người Chu Vũ San, Giang Từ Vô xốc mí mắt, rất có hứng thú hỏi: “Tên đạo sĩ kia trông như thế nào?”

Rỗng ruột quỷ lắc đầu: “Ta không biết, đạo sĩ kia mang mặt nạ không lộ mặt, cao cỡ ngươi, thoạt nhìn rắn chắc hơn ngươi một chút, trên mu bàn tay có nốt ruồi đen.”

“Hắn tìm được ta ở phố quỷ, nói với ta việc này, còn dạy ta chuyện Diêm Vương, ta tên thật là họ Diêm, lúc còn sống là quan nhỏ, là tâm ứng của Diêm Vương ——”

“Trọng điểm,” Giang Từ Vô đánh gãy lời của gã, cậu không có hứng thú với chuyện của rỗng ruột quỷ, truy vấn, “Vì sao tên đạo sĩ kia lại muốn giúp ngươi sống lại?”

“Ta không biết,” rỗng ruột quỷ dừng một chút, nhớ lại cảnh tượng ngày đó, “Trước kia ta chưa từng gặp hắn, cũng chưa nghe âm thanh hắn nói bao giờ, là kiểu gặp ngẫu nhiên ở phố quỷ.”

Gã thử nói: “Hắn là người tốt mà nhỉ?”

Mặt Giang Từ Vô vô biểu tình mà nhìn gã.

Rỗng ruột quỷ nhỏ giọng bổ sung: “Đối với quỷ thì tốt.”

Giang Từ Vô: “……”

Rỗng ruột quỷ cảm nhận được lực trên cổ áo nhẹ đi, cẩn thận giương mắt, thấy Giang Từ Vô như đang suy tư, đại khái là chuyện của tên đạo sĩ kia, gã dùng một tia sức lực cuối cùng, dùng ảo thuật thay đổi khuôn mặt của bản thân.

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, liền thấy mặt rỗng ruột quỷ biến thành mặt Giang Tu Minh, hơi sửng sốt.

Rỗng ruột quỷ bắt lấy thời cơ, tránh thoát khỏi tay Giang Từ Vô, bay về phía cửa sổ.

Sau đó, đầu của gã đâm sầm vào cửa sổ.

Giang Từ Vô cười lạnh: “Đã bày trận rồi, muốn chạy?”

Nghe tiếng cười trên đỉnh đầu, rỗng ruột quỷ phảng phất như cảm thấy trái tim vốn không tồn tại của mình run lẩy bẩy.

Không đợi gã phản ứng, một nắm tay che trời lấp đất lại hạ xuống.

Giang Từ Vô đánh một hồi lâu, cho đến khi Yến Triều Nhất lên tiếng nhắc nhở: “Gã sắp hồn phi phách tán.”

Nghe được lời này, Giang Từ Vô mới dừng tay.

Rỗng ruột quỷ nằm trên mặt đất, hốt hoảng nhìn Giang Từ Vô.

Tên gầy yếu này đánh quỷ còn đau hơn cả lá bùa?

Là con người thật sao?!

Giang Từ Vô cúi đầu, vẫn thấy khuôn mặt Giang Tu Minh, nhíu mày nói: “Nhanh đổi khuôn mặt, bằng không ta lại nhịn không được.”

Rỗng ruột quỷ: “Nhịn không được cái gì?”

Giang Từ Vô kéo khóe miệng: “Nhịn không được đánh ngươi.”

Rỗng ruột quỷ ngẩn người, nghĩ thầm, đây không phải mặt cha ruột ngươi sao?

Nhìn ra suy nghĩ của gã, một chân Giang Từ Vô dẫm lên bụng gã: “Đánh ngươi.”

Rỗng ruột quỷ sợ tới mức vội vàng hủy ảo thuật.

Giang Từ Vô: “Lúc nào thì ngươi gặp được đạo sĩ kia?”

Rỗng ruột quỷ biết bản thân đánh không lại, cũng không chạy được, không hề giãy giụa, ăn ngay nói thật: “Một, một tháng trước.”

Giang Từ Vô: “Vậy ngươi ở đây từ khi nào?”

Rỗng ruột quỷ: “Cũng là một tháng trước, chúng ta mới đến thành phố Lăng An.”

Giang Từ Vô nhìn gã: “Vì sao lại tới Lăng An?!”

“Tới đây đi dạo ở phố quỷ,” rỗng ruột quỷ dừng một chút, giải thích nói, “Sau đó liền gặp đạo sĩ kia, nghĩ rằng chỗ này có nhiều người có tiền lại đẹp trai, muốn ở lại chọn một thân thể.”

Giang Từ Vô: “Ngươi còn biết gì về tên đạo sĩ kia?”

Rỗng ruột quỷ: “Ta không biết mấy cái khác, chúng ta chỉ gặp mặt hai lần, lần đầu tiên là gặp mặt, lần thứ hai ta cho hắn tro cốt.”

Giang Từ Vô lại hỏi: “Phố quỷ ở đâu?”

Rỗng ruột quỷ: “Chuyện này phải hỏi quỷ bản địa, địa điểm mỗi lần phố quỷ xuất hiện đều không giống nhau.”

Giang Từ Vô thấy không có vấn đề gì khác, xách theo hắn đi về hướng mặt ngựa và đầu trâu giả ở trong góc tường.

Một con quỷ một cái đầu thấy lão đại bị đánh đến đầu hàng, từ tận đáy lòng không có bất kì tia hy vọng nào, quỳ trên mặt đất xin tha: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng.”

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn đai lưng trên người mặt ngựa giả, tùy tay lấy, trói hai quỷ một đầu vào một chỗ, xoay người định kéo chúng cùng rời đi.

Mặt ngựa giả thử giãy giụa một chút, rõ ràng đây là đai lưng mà âm khí của hắn ta ngưng tụ thành, nhưng giờ phút này lại như biến thành đồ vật của Giang Từ Vô, không cách nào cởi bỏ, chỉ có thể bị kéo theo.

Yến Triều Nhất thấy Giang Từ Vô chuẩn bị rời đi, hỏi: “Xong rồi?”

Giang Từ Vô hơi dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn: “Anh cũng muốn đánh bọn nó?”

Rỗng ruột quỷ và đầu trâu mặt ngựa giả sợ tới kinh hoàng thất sắc, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Yến Triều Nhất.

Không đợi Yến Triều Nhất trả lời, Giang Từ Vô nhét vào tay Yến Triều Nhất bó quỷ mình kéo theo.

Yến Triều Nhất: “……”

Hắn trầm mặc một lát, hỏi: “Cậu không siêu độ chúng?”

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn: “Đó là việc của đạo sĩ.”

Yến Triều Nhất nhịn không được hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”

Giang Từ Vô: “Việc của tôi là đánh quỷ, không cần siêu độ.”

Đây là lần thứ hai Yến Triều Nhất nghe được những lời này, thấy biểu tình của Giang Từ Vô, hiển nhiên là cậu thật sự biết người nào đó.

“Ai?”

“Đợi chút sẽ biết.”

Giang Từ Vô đi nhanh ra ngoài, lúc đi xuống lầu thuận tiện gõ gõ âm sai lệnh trong túi.

Thời điểm ra khỏi tòa nhà, Tiểu Dạ một thân đồ đen đã xuất hiện trong ngõ nhỏ.

Dạ Du tuần sử ngoan ngoãn hỏi: “Ông chủ Giang có gì phân phó?”

Giang Từ Vô chỉ về phía sau: “Bắt được mấy quỷ tụ tập phi pháp, ngươi dẫn đi báo cáo kết quả công tác.”

Dạ Du tuần sử nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, đối mặt với gương mặt không cảm xúc của Yến Triều Nhất.

Hắn mạc danh cảm giác được sau cổ lành lạnh, lại tỉ mỉ nhìn Yến Triều Nhất.

Không có âm khí, có chút dương khí, đây là con người...

Giống như mình đã gặp qua gương mặt này rồi……

Sao nhìn mình ghê vậy?

Đầu óc Dạ Du tuần sử không dùng nổi, chậm rãi tới gần Yến Triều Nhất.

Mặt Yến Triều Nhất vô biểu tình mà nhìn hắn, trong đầu hiện lên câu nói của Giang Từ Vô.

【 một thân đồ đen, thoạt nhìn là quỷ nghiêm trang. 】

【 quỷ nơi khác nuôi, mượn dùng. 】

【 là quỷ chính quy. 】

…………

Âm ty nuôi quỷ, có thể không chính quy sao.

Dạ Du tuần sử chính là Tiểu Dạ trong miệng của Giang Từ Vô, âm sai quỷ.

Yến Triều Nhất biết Dạ Du tuần sử không nhận ra mình, trên người hắn không có âm khí ở âm ty, âm sai bình thường cũng không nhìn thẳng mặt của hắn.

Trừ bỏ mấy thân tín, không có quỷ nào biết hắn ở dương gian.

Hắn ném hai quỷ một đầu cho Dạ Du tuần sử, phân phó nói: “Dẫn đi.”

Dạ Du tuần sử theo bản năng mà đáp: “Vâng.”

Nói xong, hắn lại ngẩn người, lặng lẽ nhìn Yến Triều Nhất, cân nhắc xem người này là ai, cảm giác áp bách này so với phán quan đại nhân còn dữ dội hơn?

Là thân thích của ông chủ Giang?

Dạ Du tuần sử đưa lưng về phía Giang Từ Vô, Giang Từ Vô không nhận thấy được sự khác thường của hắn, thuận miệng nói: “Đúng rồi, bọn chúng còn chiếm thân thể, muốn sống lại.”

“Được, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật lên cấp trên.” Dạ Du tuần sử dụng Câu Hồn Liên chụp lấy rỗng ruột quỷ cùng mặt ngựa giả.

Đến lúc quấn lấy đầu trâu giả, hắn sửng sốt: “Sao chỉ còn lại một cái đầu?”

Giang Từ Vô không trả lời vấn đề này, mà chỉ nói: “Ngươi không cần thì có thể trả lại cho ta.”

Đầu trâu giả sợ tới mức điên cuồng chui vào ngực rỗng ruột quỷ và mặt ngựa giả, hiển nhiên là cực kỳ sợ Giang Từ Vô.

Dạ Du tuần sử trầm mặc một lát, chậm rì nói: “Muốn, để nó cùng xuống luận tội.”

Nghe vậy, đầu trâu giả thở phào một hơi, an tâm.

Dạ Du tuần sử: “……”

Mắt thấy mình sắp bị âm sai mang đi, rỗng ruột quỷ vội vàng mở miệng nói với Giang Từ Vô: “Đại sư! Trong tòa này còn có lệ quỷ khác, các ngươi không bắt đi sao?”

Dạ Du tuần sử nghi hoặc: “Lệ quỷ gì?”

Giang Từ Vô chỉ chỉ tòa nhà sau lưng: “Bên trong còn có một ít.”

Rỗng ruột quỷ ôm tâm trạng đồng quy vu tận, lại nói: “Không chỉ một ít, ít nhất có mười mấy lệ quỷ!”

Nghe vậy, Dạ Du tuần sử hơi trầm mặc một lát, lập tức nói: “Ông chủ Giang, ta gọi thêm âm sai khác đến.”

“Không cần,” Giang Từ Vô ngăn hắn lại, thuận miệng nói, “Có khóa hồn trận, bọn chúng không chạy được.”

“Ta còn một việc nữa.”

Dạ Du tuần sử buột miệng thốt ra: “Chuyện gì vậy?”

Giang Từ Vô không nói gì, nhẹ nhướng mày, đôi con ngươi hẹp dài hơi hơi cong lên, như cười như không mà nhìn hắn.

Nhìn điệu cười quen thuộc này, thân thể Dạ Du tuần sử theo bản năng mà giật mình.

Trong giây phút ấy, hắn nhớ tới bản thân mình bị áp chế trong đêm kia.

Rỗng ruột quỷ cùng đầu trâu mặt ngựa giả cũng sợ tới mức gắt gao ôm nhau, ở trong lòng vì các đồng bạn lệ quỷ còn lại trong tòa nhà bi ai nửa giây, không ngừng nói: “Âm sai đại nhân, chúng ta mau xuống địa ngục đi!”

Không thể ngây người ở đây lâu thêm nữa!

Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian!