Chương 35-1: Tôi tuân thủ kỷ pháp công dân tốt

Nghe Giang Từ Vô nói, Yến Triều Nhất xốc mí mắt, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cậu định làm thế nào?”

Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn, có chút tò mò, sao Yến Triều Nhất lại đột nhiên quan tâm cậu muốn làm gì?

Còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Vương Bàng Bàng nhìn xung quanh bên ngoài, sau đó bò lên quầy, hạ giọng nói: “Muốn gϊếŧ họ sao?”

Giang Từ Vô: “……”

Mặt cậu vô biểu tình mà nhìn Vương Bàng Bàng: “Tôi tuân thủ kỷ pháp công dân tốt.”

Vương Bàng Bàng chớp chớp mắt, suy tư một lát, thay đổi cách nói, uyển chuyển hỏi: “Chúng ta đánh họ sao?”

Giang Từ Vô: “……”

Vương Bàng Bàng: “Hành hạ họ?”

Giang Từ Vô: “……”

Vương Bàng Bàng nghĩ hai giây, xem ra còn chưa đủ uyển chuyển, lại nói: “Đưa họ đi gặp Tiểu Dạ?”

Giang Từ Vô: “…… Không gϊếŧ người.”

Cậu nhìn Vương Bàng Bàng, cường điệu lần nữa: “Tôi tuân thủ kỷ pháp công dân tốt.”

“Ừm ừm,” Vương Bàng Bàng gật gật đầu, vỗ đùi, cảm thấy đã hiểu, “Ông chủ Giang, ý của cậu là, chúng ta chừa lại tay chân, lưu lại mạng chó của hai người họ phải không?”

Giang Từ Vô: “……”

Cậu không nhịn được mà đánh giá trên dưới Vương Bàng Bàng, hình thể Vương Bàng Bàng trắng trẻo mập mạp, ngũ quan cũng bụ bẫm, là gương mặt dễ gây thiện cảm.

Ánh mắt cũng thanh triệt sáng ngời, nhìn qua liền biết đây là thanh niên năm tốt, nhưng mà đầu óc lúc nào cũng có mấy cái ý niệm kỳ quái như vậy?

Giang Từ Vô có chút không hiểu.

Giây tiếp theo, đã nghe Yến Triều Nhất chậm rãi nói: “Có thể là gần đèn thì sáng.”

Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn.

Yến Triều Nhất hơi nhướng mày, ý bảo mình đã trả lời nghi hoặc của cậu.

Giang Từ Vô: “……”

Vương Bàng Bàng nhìn hai người họ mắt đi mày lại, gãi đầu, chậm rì rì phản ứng ra là mình nghĩ sai rồi.

Ông chủ Giang quả thật không muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Hắn mờ mịt hỏi: “Ông chủ Giang, vậy cậu định xuống tay làm gì?”

Giang Từ Vô bình tĩnh nói: “Đương nhiên là dùng phương pháp đáp trả tuân thủ pháp luật.”

Vương Bàng Bàng kinh ngạc: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

Giang Từ Vô: “……”

Yến Triều Nhất: “……”

Vương Bàng Bàng thúc giục nói: “Ông chủ Giang, mau dạy cho tôi với.”

“Tôi cũng muốn học!”

Giang Từ Vô uống miếng nước, dựa ra sau, mềm oặt nằm trên ghế dựa, chậm rãi nói: “Lâm Diễn Thiên không nhìn thấy quỷ, lần này lại không mang theo bảo tiêu gì đó đến đây, chỉ mang theo Lư Khoa đi Nhà ma, chắc chắn là ỷ vào có lão già họ Tuyên đoán mệnh.”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trên người Lâm Diễn Thiên giấu không ít bùa chú bảo mệnh.

Vương Bàng Bàng cân nhắc một lát, thử hỏi: “Ông chủ Giang, bắt giặc cần bắt vua trước, cho nên chúng ta phải đối phó tên Tuyên đại sư gì đó trước sao?”

Giang Từ Vô gật đầu.

Vương Bàng Bàng nghĩ nghĩ, không có chút ý nghĩ nào với Tuyên đại sư, lại hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”

“Có cái phương pháp phù hợp đạo đức nào không? Bảo Tiểu Dạ đi hù gã? Chúng ta phủi sạch quan hệ?”

Yến Triều Nhất: “……”

Giang Từ Vô trầm mặc một lát, nhìn Vương Bàng Bàng, gằn từng chữ một mà phun ra ba chữ: “Báo cảnh sát.”

Vương Bàng Bàng: “???”

“Báo nguy?” Hắn càng mộng bức, nghi hoặc hỏi, “Gã cũng chưa làm chuyện gì xấu? Sao cảnh sát có thể bắt gã đây?”

Giang Từ Vô nhướng mày: “Ai nói gã chưa làm gì?”

Vương Bàng Bàng vội vàng hỏi: “Gã đã làm gì?”

Giang Từ Vô: “Gần đây thành phố Lăng An xảy ra không ít các vụ án lừa dối phong kiến mê tín, họ Tuyên kia lại tuyên truyền phong kiến mê tín ngay trước mặt nhiều người, rất có vấn đề.”

Nghe vậy, Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, nhấp môi hỏi: “Cậu cho rằng gã và đám đạo sĩ bày trò chiêu quỷ lần trước mà một bọn?”

“Không xác định,” Giang Từ Vô chớp hạ mắt, thuận miệng nói, “Chỉ là cảm thấy bọn họ rất giống nhau.”

Yến Triều Nhất: “Giống chỗ nào?”

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn: “Đều rất hư.”

Yến Triều Nhất: “……”

Vương Bàng Bàng nghe họ hàn huyên một lát, cuối cùng cũng hiểu được logic của Giang Từ Vô.

Hắn chủ động nhấc tay xin ra trận: “Ông chủ Giang, bây giờ cần tôi gọi 110 nặc danh báo án Tuyên đại sư không?”

“Không cần,” Giang Từ Vô quét mắt nhìn lên quầy, cầm lấy giấy bút, nói với hắn, “Loại chuyện này cần người bị hại đi làm, Trần Quang bây giờ đang ở gần chỗ Tuyên đại sư, càng tiện.”

“Anh đi gọi một cuộc điện thoại khác.”

Nói xong, cậu viết số điện thoại của Tuyên đại sư lên giấy, và các thông tin khác trên danh thϊếp của Tuyên đại sư, đẩy đến trước mặt Vương Bàng Bàng.

Vương Bàng Bàng cúi đầu nhìn, tò mò hỏi: “Tôi gọi ai đây?”

Giang Từ Vô: “Linh An Quan.”

“Linh An Quan là đạo quan chính thống ở Linh An, quan chủ lại là đại biểu hội trưởng của Hiệp hội Đạo giáo thành phố Lăng An, không có khả năng bỏ qua chuyện Tuyên đại sư bán đấu giá Ngũ lôi phù.”

Yến Triều Nhất nâng mí mắt nhìn cậu: “Tôi nhớ rõ hai ngày trước cậu đã nói, là cậu đã bán Ngũ lôi phù.”

Giang Từ Vô gật gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Tôi đã bị Tuyên đại sư lừa gạt.”

Yến Triều Nhất: “……”

Vậy cậu đúng thật là người tốt…

Vương Bàng Bàng lần này đã hoàn toàn hiểu Giang Từ Vô định đối phó Tuyên đại sư như thế nào, hắn không nhịn được mà vỗ tay, khen ngợi từ nội tâm: “Không hổ là ông chủ Giang!”

“Mượn đao gϊếŧ người quá tốt!”

Giang Từ Vô: “……”

“Lão Vương, không biết khen thì không cần khen.”

Vương Bàng Bàng lên mạng tìm kiếm số điện thoại của Linh An Quan, dựa trên thông tin mà Giang Từ Vô cung cấp, nói về chuyện bán đấu giá Ngũ lôi phù, báo số điện thoại của Tuyên đại sư.

“Tốt lắm, cảm ơn anh đã cung cấp tin tức, Linh An Quan sẽ phái người đi điều tra.” Đạo sĩ của Linh An Quan nói xong, liền cúp điện thoại.

Vương Bàng Bàng lưu lại số, tò mò hỏi Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang, đạo trưởng Linh An Quan sẽ điều tra thế nào?”

Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Đạo sĩ có chuyên môn sẽ có Chứng minh đạo sĩ.”

“Không có Chứng minh đạo sĩ, thì là đang giả dạng lừa bịp.”

Vương Bàng Bàng sửng sốt, không nghĩ tới làm đạo sĩ còn phải có giấy chứng nhận.

Kiến thức +1

Hắn lại hỏi: “Nếu họ Tuyên kia thật sự có Chứng minh thì sao?”

Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn, ngữ khí có chút ý cười: “Có Chứng mình thì càng dễ dàng tra gã.”

Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn cúi đầu nhìn giấy trên quầy, cầm lấy bật lửa, ném vào lò thiêu, hủy thi diệt tích.

Sau đó nhìn qua Nhà ma phía đối diện, Vương Bàng Bàng hơi dừng động tác, hỏi: “Ông chủ Giang, tuy rằng chúng ta đã có cách đối phó Tuyên đại sư, nhưng còn Lư Khoa cùng cái tên họ Lâm.”

“Bọn họ vẫn ở trong Nhà ma, mặc kệ bọn họ sao?”

Vương Bàng Bàng nghĩ nghĩ, vẫn có chút lo lắng: “Nếu bọn họ quay chụp video, chửi bới chúng ta trên mạng thì phải làm sao bây giờ?”

“Họ không chụp được gì cả,” Giang Từ Vô ngừng lại chút, nói, “Mà thật sự quay video, họ cũng không làm được gì.”

“Chứng minh Nhà ma thật sự có quỷ? Hay là bịa đặt bên trong đều là quỷ giả?”

“Nói Nhà ma không dọa người? Hay là nói Nhà ma có thể hù chết người?”

Vương Bàng Bàng sửng sốt một lát, ngẫm lại cũng đúng.

Bên trong có quỷ, dùng điện thoại bình thường thì không chụp được.

Nói bên trong là quỷ giả, thì đương nhiên rồi, đây là “nhà ma” mà.

Nói bên trong là quỷ thật, không phải sẽ càng hấp dẫn người khác à!

Giang Từ Vô uống miếng nước, thấy Vương Bàng Bàng nhiệt tình nhọc lòng với Nhà ma và cửa hàng nhang đèn như vậy, nói thêm vài câu: “Lâm Diễn Thiên tâm cao khí ngạo, lấy tính nết của gã, không có khả năng làm mấy chuyện nhỏ này.”

“Nhưng mà lấy lá gan của Lư Khoa, vào trong rồi cũng không quay nổi video.”

Vương Bàng Bàng gật gật đầu, tán đồng nói: “Lần trước thấy Tiểu Dạ đã bị dọa tới mức vào bệnh viện, Tiểu Dạ tốt xấu gì cũng có tay có chân, ngũ quan đàng hoàng.”

Nói đoạn, hắn nói thầm: “Nhưng mà sao Lư Khoa và tên đầu vàng đó lại ở cùng nhau?”

Từ ngôn hành cử chỉ vừa rồi, xem ra cái họ Lâm kia rõ ràng là một phú nhị đại.

Giang Từ Vô cầm di động, không chút để ý mà nói: “Lâm Diễn Thiên vẫn luôn khó chịu với tôi, thoạt nhìn không giống mới quen Lư Khoa.

“Phỏng chừng là đánh bậy đánh bạ biết chuyện của tôi từ chỗ Lư Khoa, hỏi thăm trò chiêu quỷ lần trước.”

Vương Bàng Bàng nhíu mày, chỉ chú ý tới câu đầu tiên, vẫn luôn khó chịu với ông chủ Giang.

Hắn vội vàng hỏi: “Thật sự muốn buông tha bọn họ luôn sao?”

“Ông chủ Giang, không cần tôi đi tìm cái bao tải hả?”

Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn, hỏi lại: “Lão Vương, anh luyện qua rồi sao?”

Vương Bàng Bàng lắc đầu.

Giang Từ Vô đáng tiếc thu hồi ánh mắt, nói với hắn: “Vậy thì anh đánh không lại Lâm Diễn Thiên.”

“Hy vọng lệ quỷ bên trong có thể làm chút gì đó.”

Vương Bàng Bàng nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Bằng không thì kêu Tiểu Dạ trở về, hù dọa họ?”

Giang Từ Vô lắc đầu: “Đạo hạnh của Tiểu Dạ, không đấu nổi lôi phù.”

“Lão Vương, nếu anh là Lâm Diễn Thiên, nhìn ra tôi đang thiếu tiền, lại trùng hợp biết được tôi chiêu quỷ, còn đột nhiên mở Nhà ma.”

“Anh sẽ nghĩ như thế nào?”

Vương Bàng Bàng suy nghĩ một lát, đương nhiên mà nói: “Chắc là nghĩ rằng cậu chiêu quỷ xong mang quỷ đến đây.”

Giang Từ Vô gật đầu: “Cho nên hẳn là gã muốn ra tay với quỷ trong đó.”

“Kêu Tiểu Dạ tới thì chỉ có thể bị đánh.”

“Để Tiểu Dạ rèn luyện một chút cũng tốt, nhưng mà ảnh hưởng chuyện buôn bán ngày mai của Nhà ma thì không được.”

Vương Bàng Bàng dùng sức gật đầu: “Ông chủ Giang đúng thật là từ bi! Vì Tiểu Dạ mà suy nghĩ.”

Yến Triều Nhất: “……”

Giang Từ Vô liếc Nhà ma phía đối diện, cười tủm tỉm nói: “Hai người họ không mang mặt nạ.”

“Đánh không xong lệ quỷ bên trong, một ngày nào đó lệ quỷ chạy ra, thì họ xui xẻo.”

“Coi như đánh xong lệ quỷ đi, họ cũng là khách hàng đến đây chơi mà thôi.”

Đơn giản mà nói, mặc kệ thế nào, cậu cũng đều không lỗ.

Dù sao cũng kiếm được từ Lâm Diễn Thiên 55 vạn, đóng gói những lệ quỷ trong đó đến chỗ của gã cũng không sao.

Vương Bàng Bàng hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, Lâm Diễn Thiên và Lư Khoa cũng xem như là khách của Nhà ma.

Hắn ngơ ngác nhìn Giang Từ Vô: “Ôn chủ Giang, cậu thật là, thật là……”

“Săn sóc dân tâm!”

Yến Triều Nhất: “......”

Hắn nhìn Giang Từ Vô thật sâu, không nói gì.

Nhận thấy được ánh mắt của hắn, Giang Từ Vô nhướng mày nhìn qua.

Yến Triều Nhất chậm rãi mở miệng: “Những cái này đều là do Giang Thành Đạo dạy cậu sao?”

“Giang lão đầu chỉ dạy tôi ăn nhậu chơi bời,” Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn, hơi nheo đôi con ngươi, “Xem ra hai người cũng không thân ha.”

Cũng không biết tính cách Giang lão đầu ra sao.

Yến Triều Nhất không phủ nhận, lại hỏi: “Giang Tu Minh dạy cậu sao?”

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, không trả lời vấn đề của hắn, mà là cười nói: “Hình như tôi chưa nói tên lão Giang cho anh mà nhỉ?”

“Sao anh biết được vậy? Yến tiên sinh?”

Yến Triều Nhất bất động thanh sắc mà rũ mắt, liếc mắt nhìn điện thoại của cậu, mặt không đổi sắc nói: “Ghi chú trên WeChat của cậu.”

Giang Từ Vô ghi chú cho lão Giang, lại là ba chữ Giang Tu Minh.

Cậu nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh còn có đam mê nhìn lén WeChat của người khác?”

Yến Triều Nhất thản nhiên nói: “Là cậu không kiêng dè.”

“Thị lực của tôi tốt.”

Giang Từ Vô cười khẽ, quay lại vấn đề chính: “Sao anh lại quan tâm là ai dạy tôi?”

“Chuyện này rất quan trọng sao?”

“Không,” Yến Triều Nhất thản nhiên lắc đầu, “Chẳng qua có chút tò mò.”

Tò mò rốt cuộc là ai đã dạy Giang Từ Vô thành như vậy.

Giang Từ Vô chống cằm, chậm rì rì nói: “Muốn biết? Chuyển tiền.”

Yến Triều Nhất: “……”

Hắn chuyển tầm mắt, thuận miệng nói: “Đột nhiên không muốn biết nữa.”

Dù sao cũng có vài người đó thôi.

Giang Từ Vô đánh giá trên dưới hắn, có chút buồn bực, Yến Triều Nhất sao đột nhiên không chuyển tiền.

Không bị cậu ép khô rồi chứ?

Hay là vì sao?

Đang nghĩ ngợi, Vương Bàng Bàng đột nhiên a một tiếng: “Tôi đã biết!”

Giang Từ Vô nhìn hắn.

Yến Triều Nhất: “Anh biết cái gì?”

Vương Bàng Bàng vỗ đùi, cười ha hả nói: “Tôi nghe cái tên Giang Tu Minh này sao lại quen tai như thế.”

“Ông chủ Giang, chú lại trùng tên trùng họ với cái người giàu nhất thành phố Lăng An!”

Yến Triều Nhất: “……”

Giang Từ Vô trầm mặc một lát, nói với Vương Bàng Bàng: “Là một người.”

“Dọa người không?”

Vương Bàng Bàng: “???”

WTF?!

???!!!