Chương 6: Cái quỷ gì cũng đuổi được, trừ...

Giang Tu Minh nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của cậu qua màn hình điện thoại liền giận sôi máu.

Ông rót một ly trà lạnh, thoáng bình tĩnh.

Ông biết Giang Từ Vô ăn mềm không ăn cứng, càng đối nghịch với cậu, cậu càng chọi hăng hái.

Giang Tu Minh buông chén trà, ngữ khí hòa hoãn, thử nói đạo lý cùng Giang Từ Vô: “Thằng nhóc thúi, tao trước kia không nghe lời ông nội mày nên bây giờ hối hận cũng không kịp nữa, mày thì không giống vậy, mày còn có cơ----”

Chữ “hội” cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng thì bị Giang Từ Vô đánh gãy.

“Lão Giang, ông hiện tại nghe lời cũng kịp mà.”

Giang Từ Vô chớp chớp mắt, đối mặt với Giang Tu Minh mà nói: “Giang lão đầu muốn tôi khai trương cửa hàng nhang đèn, ông hẳn là nên giúp tôi duy trì mua bán.”

“Cái này gọi là phụ từ tử hiếu.”

Giang Tu Minh giật giật khóe mắt, cố nén giận hỏi: “Phụ từ thì có rồi đó, còn tử hiếu đâu? Mày có chỗ nào hiếu?”

Giang Từ Vô thản nhiên: “Giang lão đầu thương yêu tôi, ông hiếu thuận với cha ông, cũng thương tôi. Cái này không phải phụ từ tử hiếu chứ còn gì nữa?”

Giang Tu Minh: “…”

Ông tức giận đến rống lên: “Giang Từ Vô!”

Giang Từ Vô chuẩn bị ngắt điện thoại thì di động truyền đến âm thanh của Trương Nhã Vân.

“Tiểu Giang về rồi hả?”

“Không,” Giang Tu Minh trầm mặc, lạnh giọng nói, “Nó còn đang ở trong cái cửa hàng rách kia.”

“Thằng nhóc này chỉ cần ra ngoài là làm tôi tức điên.”

“Lại sao nữa?” Trương Nhã Vân thấy ông nổi giận đùng đùng, hỏi, “Cửa hàng nhang đèn buôn bán tốt lắm hả?”

“Không hẳn,” Giang tu Minh giơ điện thoại lên, cáo trạng nói: “Bà coi nó đăng cái quỷ gì nè.”

Giang Từ Vô nhìn màn hình thấy xuất hiện thân ảnh của Trương Nhã Vân. Bà cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, hiển nhiên là đang xem vòng bạn bè của cậu.

Giang Tu Minh xụ mặt, nói với bà: “Mấy chuyện này mà truyền rộng ra ngoài, Giang gia sẽ bị người ta cười rụng răng. Bà mau nói với nó đi, nó là con trai bà mà.”

Trương Nhã Vân liếc ông, hỏi: “Chẳng lẽ nó không phải con ông à?”

Giang Tu Minh: “Tôi nói nó không nghe, huống chi nó càng nghe lời bà hơn.”

Trương Nhã Vân kéo khóe miệng, như cười như không mà nói: “Ông nghĩ sao? Vì sao mà con trai duy nhất của ông lại không nghe ông nói?”

Giang Tu Minh gật gật đầu: “Tổ truyền.”

Trương Nhã Vân: “…”

Giang Từ Vô: “…”

Trương Nhã Vân không thèm nói chuyện với Giang Tu Minh nữa, đi đến trước điện thoại, hỏi Giang Từ Vô: “Tiểu Giang, con bán cái gì vậy? Giấy cắt hả?”

Giang Từ Vô: “Giấy trát tiểu nhân.”

Trương Nhã Vân : “???”

Giang Tu Minh: “???”

Trương Nhã Vân im lặng trong chốc lát, phóng đại hình ảnh của bài đăng mới miễn cưỡng nhìn ra được hình dạng tiểu nhân: “Có chỗ nào giống với đồ dùng bằng giấy trát? Nhìn thế nào cũng giống một TRANG GIẤY!”

Giang Từ Vô gật đầu, giải thích nói: “Cái này là dùng giấy vàng cắt ra.”

Giang Tu Minh giật giật huyệt thái dương, nhịn không nổi nữa, hét: “Cắt như vậy mà gọi là giấy trát người hả?! Ông nội mày còn sống cũng bị mày làm tức chết!”

Giang Từ Vô sử đúng: “Không phải giấy trát người, là người ‘nhỏ’”

Giang Tu Minh: “….”

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Coi như người giấy trát thời đại mới đi, cái loại mà xách tay được ấy.”

“Giấy trát rắm gì,” Giang Tu Minh nhịn không được thô bạo nói: “Thời đại mới thì mày nên làm khoa học kỹ thuật, làm kinh tế, khoa học phát triển mới là đạo lý tất yếu, có bản lĩnh thì mày đi làm người máy….. a-----”

Trương Nhã Vân nhét quả chuối vào miệng ông. Lấp kín miệng ông rồi hỏi Giang Từ Vô: “Tiểu Giang, mấy thứ này có người mua không?”

“Đương nhiên,” Giang Từ Vô giơ mười ngón tay. “Vừa có người đặt mười tờ.”

Nghe thấy con số này, Giang Tu Minh cắn quả chuối, cười lạnh một tiếng: “Là 1000 tệ? 1000 tệ đủ mày ăn một bữa cơm chắc?”

“Đúng vậy,” Trương Nhã Vân khẽ nhíu mày, “Còn có buổi xế với trái cây tươi nữa.”

Giang Từ Vô bẩm sinh không đủ tinh khí, thân thể kém cỏi, nhiều năm phải ở trong bệnh viện phòng ICU. Lúc xuất viện về nhà tĩnh dưỡng thì lại bắt đầu kén ăn, kén nguyên liệu nấu ăn, kén khẩu vị, kén bữa tráng miệng không thiếu cái gì.

Nếu không ai canh chừng cậu ăn cơm thì Giang Từ Vô sẽ không ăn gì cả hai ngày hai đêm, Giang gia vì cậu mà mời đầu bếp khắp nơi. Cho đến khi cậu lên đại học, Giang Từ Vô đi khám sức khỏe định kỳ mỗi tháng, tất cả báo cáo đều bình thường khỏe mạnh. Lúc này Giang gia mới thở ra một hơi, dung túng cho Giang Từ Vô muốn làm gì thì làm.

Trương Nhã Vân biết Giang Tu Minh muốn dùng tiền ép Giang Từ Vô đóng cửa hàng nhang đèn, nhưng so với việc này, bà càng lo Giang Từ Vô không có tiền ăn cơm, ngược đãi bản thân đói chết.

Trương Nhã Vân hỏi: “Tiểu Giang, vì sao con không cho thuê nhà?”

“Cửa hàng ở phụ cận trạm tàu điện ngầm, vị trí không tệ, cho thuê phòng lấy chút tiền gì đó, tốt xấu gì cũng để con ăn được thêm vài bữa.”

Giang Từ Vô sửng sốt: “Gì mà phòng ở?”

“Cái cửa hàng đó có tới hai tòa nhà mà,” Tương Nhã Vân suy tư chốc lát, lại nói: “Mẹ nhớ là trừ cửa hàng của bà Vương thì những tòa khác đều không cho thuê.”

Vương? Mẹ của ông chủ Vương?

Giang Từ Vô xốc mí mắt, liếc mắt nhìn ngõ nhỏ, cảm thấy kì quái: “Giang lão đầu có hai tòa nhà? Vậy sao cửa hàng lại phải đóng cửa?”

Giang Tu Minh hừ hừ hai tiếng: “Ông cố mày để lại ba tòa nhà, hai tòa đã bị ông nội mày bán đi, cuối cùng còn một tòa xém chút nữa cũng bán luôn.”

Trương Nhã Vân gật gật đầu, tiếp tục nói: “Ông nói là sản nghiệp tổ tiên không thể suy cho nên liền đóng cửa cửa hàng nhang đèn.”

“Thế nhưng mấy phòng bán đi đều được mua lại rồi.”

Giang Từ Vô giương mắt nhìn tòa nhà đối diện. Căn nhà bên đường đơn độc trống rỗng, không phải tiểu khu, trước kia có thể là cửa hàng bán nhỏ, tầng trệt là cửa hàng, trên lầu là nhà ở.

Giờ phút này, từ mắt thường có thể thấy được ban công cửa sổ đều đen sì, bị mạng nhện và tro bụi che kín, hiển nhiên là không có ai ở.

Giang Từ Vô nheo nheo mắt, đổi hướng cameras, nhắm ngay tòa đối diện, hỏi: “Vậy nên cửa hàng này cùng tòa nhà đối diện đều là của ông nội sao?”

“Đúng vậy, đây là quà đại thọ 80 tuổi cho cha.” Trương Nhã Vân nhìn chằm chằm cameras quay chụp ngõ nhỏ, nhíu mày, nói thầm: “Đã nhiều năm không tới đó, nơi này sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ trời đang mưa? Nhìn qua rét đậm lại âm u…”

“Trời không mưa.” Giang Từ Vô tùy tay để điện thoại quay bàn phím nói.

Cậu cúi đầu tìm chìa khóa trong ngăn kéo, nghe thấy ngữ khí đắc ý của Giang Tu Minh: “Thằng nhóc thúi, cửa hàng nhang đèn cũng chỉ là hai tòa này thôi, công ty có thể kiếm nhiều hơn. Giờ thì mày biết làm gì thì có tiền đồ hơn rồi chứ?”

Giang Từ Vô có lệ mà ừ một tiếng: “Đương nhiên là mở cửa hàng.”

Giang Tu Minh: “???”

Giang Từ Vô thuận miệng bổ sung một câu: “Mở cửa hàng nhang đèn hành thiện tích đức mới có thể sinh được đứa con hiếu thảo.”

Giang Tu Minh: “…”

Giang Từ Vô tìm kiếm một lát, kéo từng cái ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm được một túi văn kiện ở hộc tủ dưới cùng bên phải. Túi còn treo một còng chìa khóa bằng đồng, ở trên mỗi một chìa khóa đều có dán số phòng.

Cậu lấy chìa khóa ra khỏi túi văn kiện, liếc nhìn di động. Trong video, Trương Nhã Vân và Giang Tu Minh ngồi trên sô pha nhỏ giọng trò chuyện. Thanh âm rất nhẹ, Giang Từ Vô không nghe thấy họ nói chuyện gì, thuận miệng nói: “Cúp máy đây.”

Cậu cúp điện thoại, mở túi văn kiện ra. Bên trong là hai cuốn sổ hồng của hai mảnh bất động sản cùng với bộ hình mô phỏng hai tòa nhà, hợp đồng cho thuê cùng một số ít các văn kiện lung tung. Giang Từ Vô tìm tìm, không tìm thấy sổ đất thứ ba.

Cậu nhắn Wechat cho Giang Tu Minh: [ Có ba tòa nhà, sao ở đây chỉ có hai cuốn sổ? Ông nuốt làm của riêng rồi à? ]

[ Giang Tu Minh: Đống đồ đó vốn là ông cố để lại cho tao, nuốt gì mà nuốt! ]

[ Giang Từ Vô: Cho nên ông nuốt thật rồi? ]

[ Giang Tu Minh: Lấy đồ của bản thân sao gọi là nuốt làm của riêng? ]

[ Giang Từ Vô: Vậy là ông lấy việc công làm việc tư.]

[ Giang Tu Minh:…. ]

Giang Từ Vô buông di động, chăm chú nhìn vào hình vẽ sơ bộ của hai tòa nhà. Cả hai tòa về cơ bản là giống nhau như đúc, nhưng nội bộ cấu tạo phòng ốc lại hoàn toàn bất đồng.

Cửa hàng nhang khói này chia làm hai đơn nguyên*, mỗi đơn nguyên sẽ có hai hộ phòng, mỗi tầng có bốn hộ, cấu trúc bốn phòng nhỏ một thính phòng… (*đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng như thang máy hay thang bộ)

Còn ở tòa nhà đối diện, không phân biệt đơn nguyên, mỗi tầng sẽ có mười hộ giống như khách sạn, có cái hành lang xỏ xuyên qua một tầng lầu.

Một tòa thích hợp cho thuê ngắn hạn, một tòa thích hợp cho thuê dài hạn.

Đương nhiên, tiền đề là để cho thuê.

Giang Từ Vô thu lại bộ hình bất động sản, chuyên tâm nhìn hợp đồng thuê nhà.

Số 884 đường Linh An.

Vậy ra là ông chủ Vương của cửa hàng tiện lợi, thuê một trăm năm, mỗi tháng tiền thuê 0 tệ?

0 tệ????

Giang Từ Vô nhướng mày, thấy được dòng tiếp theo.

[ Mỗi tháng tiền thuê 0 tệ, nhưng bên A yêu cầu phụ trách cửa hàng nhang đèn, cập nhật bảo khiết* ở khắp nơi vào kho hàng, bảo trì đồ vật trong tiệm sạch sẽ ngăn nắp. ]

*cũng là mấy loại đồ cúng như đế nhang hay gì gì đó.

Khó trách mười mấy năm không mở cửa mà trong tiệm lại sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Giang Từ Vô quét mắt nhìn, nghĩ thầm Giang lão đầu quả nhiên là một gian thương. Tiền thuê dành ra mua bảo khiết, nhìn thì bản thân thiệt thòi nhưng kỳ thực là kiếm lợi.

Mặc kệ bảo khiết có mắc hay không, quan trọng là ngõ nhỏ này không có khách, căn bản không bán được hàng mà còn phải dành tiền mua bảo khiết.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của ông chủ Vương: “Ông chủ Giang.”

Giang Từ Vô giương mắt, Vương Bàng Bàng xách theo hai túi đồ lớn đi đến.

“Đây là những món mà người ta nói nếu đến cửa hàng tiện lợi thì phải mua ăn,” Vương Bàng Bàng xách túi tới để trên quầy, ấp úng hỏi: “Ông chủ Giang, vừa rồi, ừm, vừa rồi đuổi quỷ tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Hiện tại tiền tiết kiệm của tôi không đủ, có thể trả góp không?”

Giang Từ Vô rũ mắt nhìn túi đồ, đủ loại đồ ăn vặt và nước uống. Từ sáng giờ cậu chưa ăn vặt, có chút đói và hơi khát.

Giang Từ Vô chọn một hộp sữa tươi, cắm ống hút: “Khỏi tính tiền.”

Vương Bàng Bàng ngốc lăng hai giây, vội vàng nói: “Không được đâu ông chủ Giang, tuy tôi hiện tại không có tiền nhưng nên trả vẫn phải trả.”

Giang Từ Vô bóp bóp sữa bò trong hộp: “Mỗi ngày anh mang sữa tươi và nước tới đây là được, cho đến khi đủ thì thôi.”

“Được, được sao?” Vương Bàng Bàng có chút do dự, kỳ thực dù Giang Từ Vô không nói, hắn cũng định mỗi ngày mang đồ ăn uống đến đây.

Giang Từ Vô vứt hộp sữa tươi, thu hồi hợp đồng thuê nhà, thuận miệng đáp: “Đương nhiên, Giang lão đầu, ông nội tôi dạy tôi như thế.”

“A….” Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ, ông chủ Giang mở cửa hàng căn bản không phải vì kiếm tiền mà là vì hành thiện tích đức!

Hắn nhìn Giang Từ Vô, vỗ ngực nói: “Ông chủ Giang, tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau đó nghĩ cách mở rộng cửa hàng nhang đèn của chúng ta, phổ độ chúng sinh!”

Nghe vậy, Giang Từ Vô nâng mắt: “Anh biết phần mềm thuê nhà nào đáng tin cậy không?”

Vương Bàng Bàng vội vàng nói: “Cậu muốn thuê nhà hả?”

“Nhà của tôi còn hai phòng trống, cũng không đúng, hiện tại còn thừa cả hộ, ở khu Linh Thành, rất gần.”

Giang Từ Vô lác đầu: “Không phải muốn thuê nhà, tôi muốn cho người ta thuê.”

“Ừ ừ,” Vương Bàng Bàng đáp hai tiếng, hoàn toàn không biết người ngồi trước mắt hắn là chủ nhà của hắn. Hắn cúi đầu gửi cho Giang Từ Vô: “Đây là phần mềm mà tôi cũng đang dùng, có thể đăng lên đây.”

“Đúng rồi, Weibo gì đó cũng có thể phát tin tức cho thuê nhà, bây giờ chỗ nào cũng thuê được phòng ở.”

Cùng hắn nói chuyện, điện thoại Giang Từ Vô để trên bàn rung rung không ngừng.

Giang Từ Vô click mở Wechat, phát hiện ngoài Vương Bàng Bàng gửi phần mềm cho cậu, còn có một người ghi chú là Tâm lý Lý Phương Phương.

Cậu click mở tin nhắn của Lý Phương Phương.

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Bạn học Giang, tôi muốn hỏi cậu về hình ảnh trên vòng bạn bè của cậu. ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Cái đó là bùa sao? ]

[ Giang Từ Vô: Không phải. ]

[ Tâm Lý Lý Phương Phương: Vậy đó là thứ gì? ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Thật sự có thể đuổi quỷ hả? ]

[ Giang Từ Vô: Ừ. ]

Gửi tin nhắn đi, Giang Từ Vô tắt Wechat, ngồi download phần mềm mà Vương Bàng Bàng đã chia sẻ.

Chờ download xong lại mở Wechat thì nhận được một đống tin nhắn.

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Xin hỏi là từ phái đạo nào hoặc là của đạo quan nào vậy? ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Hoặc nói cho tôi biết pháp hiệu của vị đại sư đó cũng được? ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: À đúng rồi, tôi còn muốn hỏi loại bùa này chủ yếu là đuổi loại quỷ nào vậy? ]

[ Giang Từ Vô: Quỷ nào cũng đuổi. ]

[ Tâm Lý Lý Phương Phương: Lợi hại như vậy luôn? ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Thật sự là quỷ nào cũng đuổi được hả? ]

Giang Từ Vô rũ mắt, nhìn chằm chằm vào khung rep tin nhắn của mình một chút, cảm thấy lời vừa rồi có chút tuyệt đối quá, người ta sẽ khó mà tin.

Cậu lại bổ sung một câu: [ Có một loại quỷ không đuổi được. ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: QAQ, là quỷ gì vậy? ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Lệ quỷ sao? ]

[ Giang Từ Vô: Quỷ nghèo. ]

Cái quỷ gì cũng đuổi được, trừ quỷ nghèo ra.