Chương 8: Chó bắt chuột

Chương 8: Chó bắt chuột

“Leng keng…”

“Tô Lặc, Tào Dương, Cao Tân, Kim Mỹ Mỹ…”

Số 97 liên tục đọc tên của mười hai người, Cao Tân hít một hơi sâu, cùng Tô Lặc chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, đi thẳng qua màn ánh sáng.

Sau khi ra ngoài, mọi người đều ngẩn ra, không phải là hành lang, cũng không phải là sân bãi, mà là một gian phòng khép kín được xây bằng kim loại.

Đợi một lúc, không có động tĩnh gì, cũng không nghe thấy tiếng di chuyển.

Nhưng mọi người đều biết, nơi mình đang đứng hẳn là đang di chuyển, chỉ có điều là di chuyển ngang, không giống như thang máy có cảm giác mất trọng lực.

Khoảng nửa phút sau, phía trước có cửa mở ra, lúc này mọi thứ mới sáng sủa.

Đó là một căn phòng rộng lớn, bên trong đủ để chứa một căn biệt thự bốn tầng có vườn! Diện tích có thể lên đến hai mẫu!

Họ đứng ngoài sân, nơi cổng đã có tám người đứng.

Cao Tân nhanh chóng quan sát, nhìn trang phục không ra manh mối gì, nhìn vào thần sắc cũng đa phần là hoang mang, những người đến trước, ngay lập tức liếc nhìn thang máy, xác định người đến, thấy đa số đều mặc áo tù, liền lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Điều này khiến anh cơ bản xác định, những người đến trước này cũng đều là người thủy tinh.

“Phù…” Anh thở phào một hơi, đều là người thủy tinh thì dễ nói chuyện hơn, tỷ lệ sống sót tăng lên đáng kể.

Cao Tân dẫn đầu, bước đến trước cổng, tự tìm một chỗ đứng yên, ngoài Tô Lặc, anh không muốn có thêm người khác đến gần.

Lúc này phát hiện có một gã đầu trọc đang nhìn mình, Cao Tân lập tức trừng mắt nhìn lại.

Ánh mắt đối diện, Cao Tân nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói lời nào.

Cuối cùng, gã đầu trọc không phân biệt được anh là dạng người gì, cũng sợ hãi, tránh đi ánh mắt của Cao Tân.

Sau đó quay sang trừng mắt nhìn Tào Dương và những người khác: “Người mới đến, là NPC hay người chơi?”

Mười ma mới mặc áo tù, nhìn nhau, lác đác nói: “Người chơi.”

Những ma mới đến cùng đợt với Cao Tân, không có ai ký hợp đồng NPC.

Gã đầu trọc nhướng mày: “Vận may không tệ nhỉ, ai dẫn các người đến đây?”

Tào Dương vội nói: “Là Sasaki đại nhân.”

Đầu trọc lập tức nói: “Ồ, là Nanh Thú đại nhân à.”

Tào Dương ngẩn ra: “Nanh Thú?”

Gã đầu trọc khinh thường nói: “Sasaki đại nhân, biệt danh là Nanh Thú, không biết à?”

Cao Tân trong lòng hạn hán lời, đều là người mới, không biết cũng là bình thường thôi mà? Người này đang khoe khoang.

Nhưng Tào Dương lại lộ ra vẻ bừng tỉnh, thấy người này là lão làng, chủ động tiến tới nịnh nọt: “Hóa ra Sasaki đại nhân có biệt danh là Nanh Thú, không biết đại ca xưng hô thế nào?”

“Bây không xứng biết tên của ta, gọi ta là ‘anh sáng chói’ được rồi.” Gã đầu trọc tỏ vẻ ngầu lòi.

Tào Dương hỏi: “Anh sáng chói, nội dung trò chơi này là gì? Chắc hẳn không phải lần đầu anh tiên tham gia chứ?”

Gã đầu trọc thản nhiên nói: “Cũng không nhiều, chỉ mới trải qua vài lần thôi.”

Thấy gã đã trải qua vài lần, mấy người mới liền xúm lại, gọi anh sáng chói, hy vọng được gã đầu trọc chỉ dẫn.

Đầu trọc rất hài lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Trong trò chơi chuộc tội, mục tiêu duy nhất của các người là sống sót, còn phiếu chuộc tội, ai cũng không được giấu riêng, phải nộp cho tổ chức, nghe rõ chưa!”

Mọi người đồng thanh đáp, cảm giác như đang nghe Sasaki chỉ dạy.

Gã đầu trọc gật đầu: “Đây chỉ là trò chơi cấp thấp nhất, chỉ cần các người nghe lời, ta sẽ cố gắng dẫn dắt các người sống sót.”

Mấy người mới lập tức cảm kích, liên tục bày tỏ sẽ bám chặt anh sáng chói.

Gã đầu trọc liền kéo họ sang một bên: “Có gì thắc mắc cứ hỏi, ta vẫn có chút kinh nghiệm.”

Tiếp theo họ thì thầm với nhau, rõ ràng đã kết thành liên minh tân binh.

Cao Tân thực ra cũng rất muốn hỏi, trong lòng đầy thắc mắc, nhưng vẫn nhịn được, không quan tâm.

Đồng thời chú ý, trong những người đến trước, có một cô gái xinh đẹp liếc sang gã đầu trọc, đặc biệt là khi nghe thấy gã nói mình ‘trải qua vài lần’, lộ ra vẻ cạn lời.

Rõ ràng, gã đầu trọc này cũng không phải là người có nhiều kinh nghiệm, chỉ là chơi vài lần, có khi chỉ mới hai lần thôi.

Đầu trọc thu hút tân binh, có lẽ không phải vì lòng tốt, có khi là để làm bia đỡ đạn.

Nhưng, đợi vài phút, Cao Tân bắt đầu thấy nghi ngờ.

Vẫn chưa bắt đầu à? Là người chưa đủ à? Còn phải đợi thêm vài người? Xem nội dung trò chơi và số lượng người cần ở đâu?

Chẳng lẽ trò chơi đã bắt đầu? Chỉ là những người mới đến không biết?

Cao Tân dựa vào tường, không động tĩnh, nhưng trên người đã lấm tấm mồ hôi.

Anh suy đoán nội dung trò chơi, có thể trực tiếp gọi số 97 để hỏi, nhưng lại sợ không phải, chỉ có thể đợi ai đó làm trước.

May mắn thay, không đợi lâu, người phụ nữ tên Kim Mỹ Mỹ đã nghĩ ra.

Trong nhóm tân binh, Cao Tân và Tô Lặc đều đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên tường, Tào Dương và những người khác thì theo gã đầu trọc, chỉ còn Kim Mỹ Mỹ và một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hung ác.

Mỹ Mỹ có chút thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu nói: “Số 97, khi nào bắt đầu trò chơi?”

Số 97 quả nhiên trả lời: “‘Chó bắt chuột’, số người cần là 24, còn thiếu 4 người chưa đến đủ.”

Mỹ Mỹ gật đầu, lại hỏi: “‘Chó bắt chuột’ là tên trò chơi à? Quy tắc trò chơi là gì?”

Số 97 trả lời: “Chờ đủ người, sẽ công bố quy tắc chung.”

Đã nói vậy, mọi người chỉ có thể yên tâm tiếp tục chờ.

Rất nhanh, Cao Tân phát hiện gã đầu trọc bên kia, lại nhìn về phía mình.

Điều này khiến anh thở dài trong lòng: “Chắc là đám Tào Dương đã nói mình cũng là ma mới rồi…”

Cao Tân cũng không còn cách nào khác, anh làm vậy chỉ để có thêm lựa chọn, cũng không thể hy vọng mọi người đều là đồ đần.

Dù sao cũng chẳng có hại gì, biết đâu lại có ích?

“Này nhóc, vừa rồi mi trừng mắt nhìn ta dữ lắm nhỉ? Định làm gì hả! Sao không cởi luôn cái quần đùi đi?” Gã đầu trọc dẫn theo một đám người bước tới, khí thế hùng hổ.

Cao Tân không nói gì, lạnh lùng nhìn đầu trọc, nắm đấm đã siết chặt.

“Nói chuyện với mi đấy, tỏ thái độ gì vậy? Mi nghĩ rằng cởi hết quần áo là có thể giả làm thằng biếи ŧɦái trên đảo à?” Gã đầu trọc quát lớn.

Cao Tân lạnh lùng đáp: “Còn mày, mày tưởng khoác lác câu ‘đã vượt qua trò chơi nhiều lần’ thì có thể che giấu việc mày chỉ tham gia hai lần à?”

Gã đầu trọc sững sờ, ánh mắt có chút thiếu tự tin, sau đó liền đầy vẻ giận dữ, vừa định nói gì.

Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh trước đó lại cười khúc khích: “Đầu trọc, giả bộ không nổi nữa à, đến cả tân binh cũng không qua mặt được, giả vờ lão luyện để làm chi?”

Nghe vậy, gã đầu trọc bạo lộ bản tính, lập tức gầm lên: “Liễu Nhứ, mày câm miệng lại, đồ chẳng ra nam nữ!”

Liễu Nhứ sắc mặt lạnh lẽo: “Thứ xấu xí, muốn trở thành phụ nữ, còn lâu mới đủ tư cách.”

“Thật sao? Không biết ai đã đắc tội với khách, bị đày vào đoàn chuộc tội, tối còn ngủ trong phòng của anh Kiều tới sáng?” Gã đầu trọc phản kích.

Liễu Nhứ trừng mắt giận dữ, sau đó cười lạnh: “Liên quan gì tới mày, anh Kiều nói rồi, tháng này chỉ cần tao tham gia trò chơi một lần, còn mày?”

Gã đầu trọc ngẩn người: “Mày chỉ cần tham gia một lần một tháng?”

Liễu Nhứ cười lớn: “Sao? Chẳng lẽ tuần nào mày cũng phải tham gia hả? Thật tội nghiệp, có phải cũng muốn làm phụ nữ không? Tiếc là mày xấu như lừa!”

Gã đầu trọc hừ lạnh: “Dù sao cũng còn hơn mày, một thằng đàn ông mắng người mà như đang làm nũng.”

Sau đó hai người bắt đầu công kích cá nhân lẫn nhau, càng lúc càng khó nghe.

Ngược lại, chẳng ai quan tâm đến Cao Tân nữa, anh thở phào nhẹ nhõm, đánh giá người tên Liễu Nhứ kia.

Không ngờ đó là một người đàn ông… Lúc đầu anh hoàn toàn không nhận ra, giọng nói cũng rất êm dịu.

Người ở đây có khả năng cải tạo cơ thể thật khủng khϊếp, nếu La Nham bị cải tạo, hẳn sẽ còn đẹp hơn, chẳng trách Sasaki nói ảnh có tư chất của hoa khôi.

“Leng keng!”

Ngay khi không khí trở nên ồn ào, cánh cửa trên tường trắng lại mở ra.

Ngay lập tức, không gian trở nên yên tĩnh, bất kể là Liễu Nhứ hay gã đầu trọc, đều im lặng nhìn về phía cửa, có chút lo lắng.

Từ trong cửa bước ra bốn người, nhìn qua cũng biết không phải hạng người đơn giản, họ mặc trang phục xa hoa, mỗi người mang một loại vũ khí khác nhau.

Hoặc là đại đao, hoặc là găng tay, rõ ràng có khả năng tài chính, cơ bản chắc chắn là người phóng xạ.

Cao Tân cười chua chát, kiểu cởi trần như anh thật không giống ai, cũng khó trách gã đầu trọc sau khi nhận ra, chỉ nói anh đang giả làm kẻ biếи ŧɦái trên đảo.

“Nhiều tân binh thế này? Quả là phúc lợi.” Một tên to con vác đao cười ngạo nghễ khi nhìn thấy mười người mặc áo tù.

Bên cạnh có một gã thấp bé đeo mặt nạ, rõ ràng là đồng bọn, cũng cười nói: “Vì vậy ta mới bảo đến thôn Sơn Khẩu, anh Đông Xán, hôm nay là ngày họ nhận ma mới, chắc chắn có nhiều người thủy tinh đến đây.”

Tên to con vác đao gật đầu tán thưởng, đồng thời dùng ánh mắt da^ʍ tà đánh giá Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ rất căng thẳng, nhưng sau đó vẫn cố gắng cười đáp lại tên to con.

Tên to con cười lớn, phía sau tên này còn có hai người nữa.

Một thanh niên với đôi tay và cẳng tay đều được bao bọc bởi găng tay kim loại màu bạc, miệng ngậm điếu thuốc, nhả khói, có vẻ là người độc hành, lặng lẽ quan sát mọi người.

Người còn lại là một gã người da trắng râu rậm, cũng là người độc hành, cầm một cái rìu máy, không nói lời nào, bước tới hỏi tình hình với số 97.

Số 97 bình tĩnh nói: “Trò chơi ‘Chó bắt chuột’ đã đủ 24 người, bây giờ công bố quy tắc.”

Mọi người lập tức chú ý, kể cả những người phóng xạ cũng không ngoại lệ, rõ ràng họ đều biết, dù có thể là tới nhặt phúc lợi, cũng phải nghiêm túc đối mặt.

Chỉ thấy xuất hiện một hình chiếu lơ lửng, kèm theo giọng nói lạnh nhạt của số 97.

“Chó bắt chuột, tổng cộng có 24 người chơi, tất cả người chơi sẽ chia thành ba loại thân phận: Mèo già, Chó già, Chuột.”

“Số lượng Mèo già là 1 con, Chó già là 3 con, Chuột là 20 con.”

“Khi trò chơi bắt đầu, Chuột có thể vào phạm vi giới hạn của trò chơi, tìm chỗ trốn, sống sót qua 120 phút sẽ có thể rời khỏi, Chuột sống sót thành công sẽ nhận được 100 điểm phiếu chuộc tội.”

“Sau khi trò chơi bắt đầu được 20 phút, Mèo già có thể vào khu vực sân để săn Chuột, và sống sót qua 100 phút sẽ có thể rời khỏi, Mèo già còn sống sót rời khỏi sẽ nhận được 100 điểm phiếu chuộc tội. Mèo già mỗi lần săn được một Chuột, sẽ được thêm 100 điểm phiếu chuộc tội.”

“Sau khi trò chơi bắt đầu được 30 phút, Chó già có thể vào khu vực sân, 90 phút sau sẽ có thể rời khỏi.”

“Phạm vi giới hạn săn Chuột là toàn bộ khu vực trong sân, không có thân phận mà vào sân thì sẽ bị tiêu diệt, không vào đúng thời gian sẽ bị tiêu diệt. Một khi vào, không được rời đi trước khi thời gian quy định kết thúc, vi phạm sẽ bị tiêu diệt.”

“Tất cả người chơi rời khỏi phạm vi giới hạn sẽ coi như trò chơi kết thúc, tiến hành kết toán.”

“Bây giờ bắt đầu phân loại Chuột.”

Quy tắc rất đơn giản, số 97 nhanh chóng nói xong, ngay lập tức thả xuống một luồng sáng, bao trùm mặt đất.

Những luồng sáng này giống như chứa các mảnh vụn vật chất, va chạm mạnh mẽ với cổ mọi người, phát ra tia lửa.

“A!” Nhiều tân binh giật mình.

Một chiếc vòng cổ được tạo ra trực tiếp trên cổ họ, khắc hình đầu Chuột, trông rất sinh động.

"Đây là công nghệ in trường điện từ trong truyền thuyết." Cao Tân sờ sờ chiếc vòng trên cổ, vẫn còn nóng hổi!

Mặc dù anh không có việc làm và chưa từng thấy sức sản xuất như thế này, nhưng anh cũng biết rằng từ khi công nghệ này xuất hiện, vô số người đã hoàn toàn mất đi việc làm, ngay cả cơ hội vào nhà máy để vặn ốc vít đóng bu-lông cũng không có.

Cho dù có, nhóm lao động lớn nhất thế giới cũng là ‘lao động cơ khí’, người dân phổ thông gần như không có cơ hội tìm việc làm.

Giờ người ta chỉ còn biết cố gắng nịnh bợ để tranh giành vị trí trong ngành dịch vụ thấp hèn.

Những người nghèo như anh, mỗi tháng chỉ nhận được chút tiền trợ cấp đáng thương, đủ để no ấm, thậm chí có chút tiền lẻ để tiêu, nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Muốn tiến thêm một bước thì khó vô cùng, dường như sự tồn tại của họ chỉ là để làm người tiêu dùng, giúp kinh tế xã hội tiếp tục lưu thông.

“Xẹt xẹt.”

Ánh sáng vẫn tiếp tục, in thêm bốn chiếc vòng cổ xuống đất, một chiếc của mèo, ba chiếc của chó.

“Thân phận của mèo già và chó già, sẽ do những người chơi còn lại tự quyết định phân chia.”

“Trò chơi chính thức bắt đầu ngay lập tức, sau 30 phút, những người chơi chưa được phân chia thân phận sẽ bị tiêu diệt.”

Số 97 nói xong, mọi người đều nhìn chăm chú vào những chiếc vòng cổ mèo và chó dưới đất.

Chỉ thấy một bóng dáng màu bạc lóe lên, chính là thanh niên trước đó chỉ lo hút thuốc không thèm nói gì.

Hắn ta nhanh chóng tiến tới, trực tiếp cầm lấy cả bốn chiếc vòng cổ vào tay mình.

Gã người da trắng râu rậm lập tức nổi giận: “Mày làm gì đấy? Đưa chiếc vòng cổ mèo cho tao!”

Gã to con vác đao và gã đeo mặt nạ cũng không chậm trễ, bao vây lại, giọng nói lạnh lùng: “Chúng ta sẽ bỏ phiếu phân chia, ai có nhiều phiếu hơn thì mèo sẽ thuộc về người đó.”

Thanh niên đeo găng tay bạc chửi: “Đồ ngu.”

Nói xong, hắn ta nhanh chóng đeo chiếc vòng cổ mèo lên cổ mình.

“Mày!”

Gã to con vác đao giận dữ, cùng với gã đeo mặt nạ xông tới cầm lấy ba chiếc vòng cổ chó còn lại: “Bỏ tay ra!”

Thanh niên cười lạnh, từ găng tay bạc lập tức bắn ra móng vuốt sắc nhọn.

Hai người không dám đối đầu trực diện, mặc dù khoảng cách gần như vậy, có cơ hội phản công, nhưng họ không muốn liều mạng ngay từ đầu.

Cả hai đồng loạt buông tay, lùi lại một bước để tránh móng vuốt.

“Mày đã có được mèo, còn muốn giữ cả chó làm gì?”

Thanh niên vui vẻ đáp: “Liên quan gì đến mày?”

“Anh Đông Xán, làm gì bây giờ?” Gã đeo mặt nạ thấp bé hỏi nhỏ.

Gã to con vác đao cau mày, ngẩng đầu hét: “Chết tiệt, số 97, nhiệm vụ của chó già là gì? Mày nói đi chứ.”

Số 97 bình tĩnh đáp: “Quy tắc trò chơi đã được giao.”

“Sao?” Họ kinh ngạc: “Chó già săn chuột có thể nhận được phiếu chuộc tội không?”

“Không thể.”

“Thế… thế gϊếŧ mèo già có được phiếu chuộc tội không?”

“Không thể.”

“Hả?” Họ hoàn toàn ngớ người: “Vậy cái vai chó già này dùng để làm gì?”

Lúc này, thanh niên đeo găng tay bạc cười: “Thật đúng là chó bắt chuột, lo chuyện bao đồng?”

“Nếu vậy, những kẻ lo chuyện bao đồng đều chết đi cho rồi.”

Nói xong, hắn nhanh chóng ném hai chiếc vòng cổ chó còn lại vào trong sân! Ném rất xa!

Ba người phóng xạ lập tức ngớ người, họ vẫn chưa hiểu rõ quy tắc trò chơi.

Nhưng có vài quy tắc nghe rất rõ ràng, đó là trong 30 phút không nhận được thân phận, sẽ bị tiêu diệt.

Và không có thân phận, lại không thể vào sân…

“Chết tiệt…” Gã to con vác đao đỏ mắt, giận dữ hét lên bằng tiếng địa phương.

Sau đó quay sang mọi người gầm lên: “Tụi bay còn đợi gì nữa? Không mau vào lấy vòng cổ ra cho tao?”

Thanh niên đeo găng tay bạc đứng chắn trước cổng sân, lạnh lùng nói: “Ai ném ra, tao sẽ ném lại vào.”

“Thử xem!” Gã to con vác đao không thể chịu nổi nữa, vung đao lao tới.

Gã đeo mặt nạ hét lên: “Chúng ta ba người cùng lên, gϊếŧ chết thằng này!”

Gã người da trắng râu rậm cũng không kiên nhẫn nổi, không nói lời nào liền vung rìu xông tới.

Thanh niên đeo găng tay bạc vừa xuất hiện đã gây thù chuốc oán, kéo theo ba kẻ mạnh nhất cùng đối đầu.

Nhưng đối mặt với ba người đồng thời tấn công, hắn chỉ cười khinh bỉ, ném chiếc vòng cổ chó cuối cùng ra xa, rơi sau lưng ba người, như ném một khúc xương cho chó.

Thấy vậy, gã người da trắng vốn nóng nảy quay đầu đuổi theo, lao thẳng tới chiếc vòng cổ.

“Ngươi…” Hai gã còn lại hơi chậm một nhịp, chửi thề, nhưng cũng không thể chậm trễ, đành phải quay lại để tranh giành vòng cổ.

Đó là chiếc cuối cùng.

“Ha ha!” Gã râu rậm cầm được vòng cổ, chuẩn bị đeo lên cổ.

Gã to con vác đao đã rút đao chém tới, giận dữ hét: “Bỏ ra!”

Gã râu rậm hét lớn: “Ai cầm được là của người đó! Các người muốn đánh nhau à? Bố mày không sợ!”

Hắn giơ cao rìu, chém mạnh, động cơ trên rìu phát ra ánh sáng xanh lam, tạo ra sóng xung kích, khiến rìu tăng tốc đột ngột.

Cú chém này rất mạnh, họ đều cùng cấp, hai người kia cũng không dám đối đầu trực diện, vội vàng hợp lực dùng đao đỡ.

“Keng!”

Âm thanh kim loại va chạm vang dội, tóe ra tia lửa.

Lực va chạm khổng lồ khiến hai người liên tục lùi lại.

Gã râu rậm vội vàng muốn đeo vòng cổ, nhưng gã đeo mặt nạ trong lúc lùi lại đã ném phi tiêu, nhắm thẳng cổ hắn.

Rìu trong tay gã râu rậm rất nặng nề, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không muốn bị bắn vào cổ, đành phải dùng tay đỡ.

Ngay lập tức, vài lỗ máu xuất hiện trên tay gã ta, không biết đã đứt dây thần kinh nào, ngón tay vô thức buông ra, vòng cổ lại rơi xuống đất.

Gã to con vác đao đã nhân cơ hội chém tới, gã đeo mặt nạ cũng lăn xuống đất nhanh chóng để cướp vòng cổ.

Thấy bị tấn công từ cả trên lẫn dưới, gã râu rậm chỉ còn cách giơ cao rìu chém xuống, vừa đẩy lùi gã to con vác đao, vừa ép lui gã đeo mặt nạ.

Nhưng đây là chuyện sống còn, sao hai người kia có thể từ bỏ? Họ điên cuồng tấn công, phối hợp nhịp nhàng để không cho gã râu rậm nhặt được vòng cổ.

Ba người đánh nhau kịch liệt, rất nhanh chóng đều bị thương, mắt đỏ ngầu, đánh nhau sống chết.

Cái gì mà ‘chúng ta ba người cùng lên’? Sự đồng lòng ngắn ngủi thật quá mong manh.

Và người khơi mào tất cả chuyện này, thanh niên đeo găng tay bạc, đứng bên cạnh cười nhạo, như thể không liên quan gì đến mình.

Hắn còn chế giễu: “Bây giờ biết liều mạng rồi à? Vừa nãy sao không liều mạng?”

“Ở nơi này, lùi một bước, là vực thẳm không đáy.”