Chương 10: Chốn đào nguyên tế 8

Vân Đoàn ngồi xuống dùng vải gói kĩ cục đá bỏ vào trong túi áo.

Thật may mắn, bình thường cô thích mặc áo có túi, quần áo cũng khá rộng rãi giấu ít đồ cũng không dễ bị phát hiện.

"Em dậy rồi, dậy rồi! Mời chị vào!"

Vân Đoàn đẩy cửa ra thì nhìn thấy một đứa bé mặc áo trong màu vàng nhạt, với mái tóc rối bời.

Điền Bảo cười cười, hai ba động tác đã mặc xong áo đuôi ngắn làm bằng vải thô, sau đó cầm lấy một cái lược, đôi chân ngắn cũn chạy bộp bộp đến trước mặt bàn.

Nhảy một phát ngồi lên trên ghế.

Sau đó thành thạo lấy đầu mình xuống!

Lấy đầu…mình…xuống!!!

Vân Đoàn kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, giữa đầu và cổ của cô bé chỉ có một làn khói màu xanh đen liên kết lại, nhưng cơ thể vẫn có thể hoạt động bình thường biểu cảm trên gương mặt cũng rất sống động.

Cô bé giống như không cần dùng mắt mà vẫn có thể chải tóc một cách chính xác.

Điền Bảo chải tóc, gương mặt còn nở nụ cười tủm tỉm nhìn về phía Vân Đoàn: "Chị, Điền Bảo chải đầu rất giỏi, em cũng có thể giúp chị chải nha!"

"Không, không cần, cảm ơn Điền Bảo." Gương mặt của Vân Đoàn trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

Trước kia cô chỉ thấy cảnh tượng "hoành tráng" như vậy ở trên phim kinh dị thôi.

Bất chợt nhìn thấy cô có chút không thích ứng được.

Thì ra "người" trong thôn đều không được bình thường.

"Sắp tới sẽ đến lễ hội đốt lửa, lúc ấy tất cả người dân trong thôn đều sẽ tụ tập lại ước nguyện với Thần Giấy thì sẽ có thể đạt được đồ vật mà mình muốn!" Điền Bảo chải cho mình hai búi tóc nhỏ sau đó đặt đầu về lại cổ, vặn vẹo một cái.

"Thần Giấy?

"Đúng vậy, vì tránh né chiến loạn ở thời Tần, tổ tiên đã mang theo vợ con và hàng xóm lánh nạn đến chỗ này, về sau chưa từng rời đi, cũng không còn qua lại với người bên ngoài. Hàng năm chúng em đều sẽ ở đây nhóm lửa cầu nguyện với Thần Giấy và sẽ đạt được ước muốn của mình, năm nay Điền Bảo muốn có một cái hoa cài đầu màu hồng!"

Cô bé vừa cười vừa nói, quay người đặt lược để ở trước gương.

"Em nhìn thấy khách của nhà dì Lý cũng có một cây hoa cài đầu bằng vải len sọc."

"Được rồi, nhanh chóng đi đến sảnh thôi, mẹ em đang sốt ruột chờ đấy." Vân Đoàn ghi nhớ thông tin này vội vàng dục Điền Bảo xuống lầu.

"A đúng rồi!" Điền Bảo khẽ kêu lên, đôi chân nhỏ nhắn chạy nhanh xuống lầu.

Vân Đoàn đẩy được người đi, còn mình ở lại trong phòng quản sát. Căn phòng này nằm ở phía Bắc cửa hướng về phía Nam, cửa sổ vẫn luôn mở, ván giường, xà nhà, tủ quần áo tất cả đều không có ký hiệu màu vàng kỳ lạ kia.

Có điều trong không khí vẫn còn sót lại mùi khét của đồ vật đốt cháy.

Cho nên phòng dành cho khách bên ngoài là phòng đặc biệt hay là có dụng ý khác.

"Cô đang nhìn cái gì thế?"

Bên cửa sổ đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo của nam.

Vân Đoàn quay đầu lại thì nhìn thấy Cảnh Hòa như con khỉ nắm lấy khung cửa sổ, ngồi xổm ở bệ cửa rộng không đến 20cm.

Cô không để ý đến cậu ta mà chỉ tập trung lập xem những đóa hoa được thêu xung quanh giường.

Hoa đào...

9 đóa hoa đào.

Chín là con số cuối cùng, là con số lớn nhất trong số có một chữ số, và là một con số dương. Vạn vật mang âm bảo bọc dương, có lợi với người đối nhau.

Vân Đoàn nhìn kỹ mấy lần, phát hiện hoa không có cánh mà chỉ phác hoạ một vòng ở bên ngoài còn nhụy hoa lại được thêu bằng màu nâu đậm.

Có điều màu vải là màu hồng, nếu nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy hoa đào được thêu sinh động như thật.

Nhưng lúc nhìn kỹ thì sẽ phát hiện những đóa hoa đào này đều là hư ảo, chín đóa còn xếp thành một vòng tròn lớn.