Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ (Phần 2)

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhờ có mẹ báo trước, tôi cũng không bất ngờ lắm với việc bố đến, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.

Chiều thứ hai, tôi mới vào làm đã nhận được tin nhắn của bố. Tôi xin trưởng phòng nghỉ phép, trước khi ra khỏi công ty thì gọi điện thoại cho Lâm Tự Sâm.

"Chiều nay em ra ngoài một chút, bản công chúa muốn đi gϊếŧ rồng thay anh."

"Gì cơ?" Hiếm khi Lâm Tự Sâm không phản ứng kịp: "Rồng nào?"

"Bố em."

Bố hẹn tôi ở một quán trà trong khu phố cổ. Có lẽ là ông ấy còn có chuyện khác, cũng không phải chỉ vì riêng tôi mà đến, ông ấy đến muộn nửa tiếng.

Tôi ngồi trong gian phòng nhỏ của quán uống trà, nhìn nước chảy qua cây cầu nhỏ, thong dong mà chờ, cũng không bận lòng gì nhiều. Nhưng mà hình như tổng giám đốc Nhϊếp lại mang theo cơn giận đến đây, vừa ngồi xuống đã dùng giọng điệu chất vấn: "Những lời con nói lúc đến nhà họ Thịnh ăn cơm, có phải đều do Lâm Tự Sâm dạy không?"

Tâm trạng thoải mái của tôi bỗng biến mất hoàn toàn, tôi nhíu mày hỏi: "Những lời nào?"

"Chuyện Lâm Tự Sâm sẽ tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Nhϊếp trong tương lai, chẳng phải là lời con nói đó sao? Thịnh Bá Khải lập tức chúc mừng bố, nói bỗng dưng bố kiếm được một đứa con rể tốt, không lo sau này không có người thừa kế."

Thì ra là chuyện này. Tôi im lặng, người nhà họ Thịnh cũng biết gây chuyện thị phi quá.

Nhưng tôi cũng hiểu bố đang trong độ tuổi trung niên mạnh khỏe, nghe những lời này chắc chắn sẽ không vui, vì vậy tôi giải thích: "Con nói những điều đó vì lúc đó bọn họ rất đáng giận, vẻ mặt cứ như muốn tống cổ Lâm Tự Sâm, con cố ý khiến họ khó chịu. Con đảm bảo Lâm Tự Sâm không hề quan tâm đến công ty nhà chúng ta chút nào. Thực ra, anh ấy cũng không quan tâm đến Thịnh Viễn, huống chi là gia đình chúng ta."

Nhưng sau khi tôi giải thích như vậy, bố lại tức giận hơn, "Bố thấy cậu ta đã tẩy não con hoàn toàn rồi. Từ trước đến nay bố không phải là người chỉ thích lợi ích, dù con tìm một người bạn trai có gia cảnh kém hơn cậu ta cũng không sao, miễn là người đó có đạo đức tốt, tài năng xuất sắc. Nhưng Lâm Tự Sâm thì không được, bố không đồng ý. Bố đã nhận được thông báo về việc chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Thịnh, bố sẽ không chấp thuận, trừ khi con đồng ý với bố sẽ rời khỏi Tô Châu, quay về Vô Tích làm việc."

Tôi nhìn ông ấy, không thể tin nổi: "Người ta muốn tặng cổ phần cho cháu ngoại mình, liên quan gì đến bố?"

"Bố là cổ đông, theo quy định của công ty, đó là quyền của bố. Bố không tin tưởng vào năng lực của cậu ta."

Những lời này của ông ấy hoàn toàn là mở mắt nói dối, khả năng của Lâm Tự Sâm đã được thể hiện rõ ràng tại Thịnh Viễn. Nói đến cùng, ông ấy chỉ ghi hận chuyện Lâm Tự Sâm từng làm khó ông ấy tại Thịnh Viễn mà thôi.

Tôi kiên nhẫn giải thích với ông: "Bố, bố thế này có phải vì những việc anh ấy đã làm với bố ở Thịnh Viễn trước đây không? Nhưng bố đã từng nghĩ đến chưa, nếu không có vụ tai nạn đó, anh ấy vẫn là một bác sĩ ngoại khoa giỏi giang, có rất nhiều bệnh nhân đang tuyệt vọng nhờ sự có mặt của anh ấy mà được cứu. Vốn dĩ nguyên nhân vụ tai nạn xảy ra là do bố đã đưa Mã Niệm Viện đến buổi tiệc, dung túng, ngầm đồng ý để người khác nghĩ rằng cô ta là... của bố. Cô ta dùng danh nghĩa của con mời Lâm Tự Sâm ra ngoài. Sau vụ tai nạn, mọi người hoàn toàn không quan tâm, thậm chí bố còn nói anh ấy “chạy theo Mã Niệm Viện như vịt”..."

Tôi không muốn suy nghĩ về những gì Mã Niệm Viện đã nói với bố sau lưng tôi, tiếp tục: "Việc anh ấy ngáng chân bố ở Thịnh Viễn trước đây, chẳng lẽ không đúng lý hợp tình hay sao? Chuyện đó đã phá hủy sự nỗ lực chăm chỉ trong sự nghiệp hơn mười năm của anh ấy. Hơn nữa, dựa trên những điều con biết về anh ấy, anh ấy nhất định chỉ dùng các chiến lược trong kinh doanh, không dùng những thủ đoạn khác người nào khác."

Tuy nhiên, những lời tôi nói hoàn toàn vô ích, có thể là vì tôi đã nói trúng chỗ đau của ông ấy, bố càng cứng đầu hơn, cương quyết nói: "Như thế không có nghĩa là bố phải dùng con gái ruột của mình để bồi thường."

Tôi nổi giận ngay lập tức: "Nếu con gái ruột của bố rời khỏi bố, sẽ không phải bởi vì bất kỳ ai cả!"

Trong phòng trà chỉ còn lại sự trầm mặc đến hít thở không thôi.

"Con có một thắc mắc." Tôi bình tĩnh lại và nói một cách điềm tĩnh: "Tại sao các người không hề áy náy chút nào khi gián tiếp phá hủy sự nghiệp của người khác? Bố biết chuyện vì để đến Vô Tích nên Lâm Tự Sâm bị tai nạn xe hơi, nhưng lại hoàn toàn tin vào lời nói một phía của Mã Niệm Viện. Với kinh nghiệm sống của bố, thật sự bố không hề hoài nghi sao? Ngay cả khi không có, bây giờ bố đã biết sự thật, tại sao vẫn không hề áy náy chút nào, không hề có bất kỳ sự đền bù nào, ngược lại có nhiều địch ý với Lâm Tự Sâm như vậy? Tại sao? Có phải vì bố biết mình đã làm tổn thương người khác nên chột dạ? Bố xem anh ấy là một người bỉ ổi chỉ biết lợi ích cá nhân để giảm bớt cảm giác tội lỗi và cường điệu sự chính nghĩa của mình à?"

Bố tôi đứng bật dậy khỏi sofa. "Nhϊếp Hi Quang!"

Tôi vẫn ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu lên nhìn ông và nói: "Bố luôn miệng nói con là con gái ruột duy nhất của bố, nhưng khi con còn nhỏ, bố đã đưa con về quê sống nhiều năm. Những năm gần đây, bố bận rộn chăm sóc mối tình đầu của mình và con gái bà ta, Bố đặt con ở đâu? Con học ở Nam Kinh, bố đến được mấy lần? Con làm việc ở Tô Châu, trước khi biết về chuyện của Lâm Tự Sâm, bố đã từng đến thăm con chưa? Ngay cả một lần bố cũng không hề đến."

"Lâm Tự Sâm hiểu nhầm là đến Vô Tích để gặp con, anh ấy hận con sau khi anh ấy bị tai nạn lại vô tình không quan tâm. Nếu không phải con đến Tô Châu, biết rõ sự thật thì cả đời con đều phải cõng nồi thay cho Mã Niệm Viện. Lâm Tự Sâm là một người có năng lực như vậy, nếu anh ấy hận con, sau này anh ấy có tiện tay trả thù con luôn không? Bố đã từng suy xét đến chuyện này chưa?"

"Mã Niệm Viện có dùng danh nghĩa con gái của Nhϊếp Trình Viễn làm những chuyện gì khác nữa không? Có phải sau này bỗng dưng lại có thêm cái nồi khác để con phải chịu thay cô ta không, sau khi chuyện này rõ ràng chân tướng, bố có điều tra không? Bố từng an ủi con sao? Bố có trừng phạt cô ta chưa? Bố có lo lắng những chuyện cô ta gây ra sẽ làm tổn thương đến con không? Bố không hề, bố chẳng làm gì cả. Ngay cả một việc bố cũng không làm."

Nước mắt tôi đong đầy, tôi cũng đứng lên.

"Bố, cổ phần công ty này, thậm chí toàn bộ tài sản của bố, bố muốn làm gì thì làm, bố có thể cho Mã Niệm Viện, có thể cho bất kỳ ai, con chưa bao giờ muốn, bố đừng mơ có thể sử dụng những thứ này để điều khiển cuộc sống và quyết định của con."

"Con sẽ không bao giờ hy vọng bố với mẹ sẽ đoàn tụ nữa."

Rời khỏi quán trà, tôi đi một mình cả một đoạn đường dài không có mục đích gì. Điện thoại rung lên ước chừng mấy lần, tôi mới nhớ phải nhận cuộc gọi.

Đương nhiên là Lâm Tự Sâm.

Anh không hỏi nhiều, giọng nói trầm tĩnh: "Hi Quang, bây giờ em đang ở đâu?"

"Em không biết."

"Xem xung quanh xem có cửa hàng hay công trình nào không."

Tôi ngước mắt nhìn xung quanh một lát, nói cho anh tên mấy cửa hàng.

"Đứng ở đó chờ anh, khoảng mười phút nữa anh đến."

Khi mô tả môi trường xung quanh cho Lâm Tự Sâm, tôi mới nhận ra tôi đã đi theo dòng người đến một con phố sôi động, xung quanh tất cả đều là các loại món ngon.

Vì vậy, khi Lâm Tự Sâm tìm thấy tôi, tôi đang ngồi ăn bên lề đường, quanh tôi còn chất đầy các loại đồ ăn vặt.

Anh rảo nhanh bước, lúc đến, nét mặt vô cùng lo lắng, sau khi nhìn thấy tôi, mọi lo lắng trên khuôn mặt anh đều biến thành nụ cười. Anh đi đến bên cạnh tôi, ngồi xuống, lấy một túi giấy và chuẩn bị lấy đồ bên trong ra ăn.

"Chờ chút!" Tôi vội vàng ngăn anh lại, "Trong này là bánh hoa mơ, em mua mỗi một cái, anh chỉ được ăn phân nửa thôi."

Anh nghe lời bẻ bánh ra làm hai, nhưng sau khi ăn nửa của mình, thế mà lại ăn cả nửa còn lại. Tôi mở to mắt, nét mặt mang đầy nghi hoặc nhưng anh nhận xét chẳng hề áy náy chút nào: "Ngon lắm. Mua ở đâu vậy? Anh đi mua cái khác đền cho em."

"... Thôi bỏ đi."

Tôi cúi đầu tìm miếng bánh Định Thắng trong đống đồ ăn.

"Hôm nay gặp tổng giám đốc Nhϊếp không vui à?"

"Sao anh lại đến nhanh vậy?"

"Lo nghĩ không yên, nên theo em ra ngoài."

"Ồ." Tôi ăn miếng bánh Định Thắng trong tay xong, giơ hai tay lên để Lâm Tự Sâm nhìn thấy bàn tay bẩn bẩn dính dấp của mình, "Em ôm anh được không?"

Lâm Tự Sâm nắm lấy tay tôi, kéo thẳng vào lòng. Tôi ôm chặt anh, dựa đầu vào ngực anh, nói thì thầm: "Xin lỗi, em làm hỏng chuyện rồi."

"Chuyện nào?" Anh ấy khẽ giọng hỏi nhẹ nhàng.

"Chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty. Có thể bố em sẽ không đồng ý để Thịnh Viễn chuyển cổ phần cho anh, ông ấy nói ông ấy có quyền ưu tiên mua, nếu Thịnh Viễn muốn chuyển nhượng, ông ấy sẽ mua trước. Có lẽ chúng ta phải cùng đi với nhau rồi, em cũng sẽ đến Thượng Hải tìm việc... Chỉ là em cảm thấy hơi có lỗi với đám Tiểu Đới."

"Em nín khóc đi đã." Lâm Tự Sâm dùng ngón tay nhẹ nhàng lau mắt tôi, "Không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu."

Vậy mà tôi lại khóc rồi sao, bản thân tôi còn không phát hiện ra, tôi dụi dụi mắt thật mạnh, "Dù sao ông ấy cũng không đồng ý, trừ khi..."

Tôi không tiếp tục nói, nhưng Lâm Tự Sâm đã hiểu.

"Cuối năm ngoái, tổng giám đốc Nhϊếp đã đầu tư một số tiền lớn vào dự án khác, tình hình tài chính không lý tưởng cho lắm, không thể dành ra được một khoản lớn nữa để tiếp quản bên này. Nếu trong một tháng ông ấy không thực hiện quyền ưu tiên mua thì có nghĩa là từ bỏ."

"Thật sao?"

"Anh đoán là thế." Lâm Tự Sâm vuốt ve tóc tôi, "Cho nên giờ không cần lo lắng đâu, ông ấy chỉ đang hù dọa em thôi."

"Nếu ông ấy có thể gom được số vốn đó thì sao? Nếu không phải em cáu giận, hẳn là ông ấy sẽ đồng ý."

"Vậy thì chúng ta cùng đi thôi, anh cũng không nhất thiết cần bạn gái mở công ty nuôi đâu."

Tôi bị anh chọc cười, "Cảm ơn anh đã hạ tiêu chuẩn."

"Đừng khách sáo."

Lâm Tự cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi, "Sau này đừng dụi mắt mạnh như vậy."

"Vâng."

"Còn nữa, em không cần phải ôm hết trách nhiệm vào người."

"Được." Tôi khẽ khàng trả lời anh ấy, lẳng lặng dựa vào lòng anh, không muốn động đậy. Ngón tay tôi vô thức nắm chặt cúc áo khoác của anh, gọi tên anh, "Lâm Tự Sâm."

Anh cúi xuống nhìn tôi.

"Anh không cần phải đền bánh hoa mơ cho em nữa."

"Hào phóng vậy sao?"

"Văng, nếu lỡ bố em khiến anh không nhận được cổ phần thì xem như đền cho anh."

Người trên đầu tôi im lặng một lúc, sau đó vỗ vỗ tôi, "Hi Quang, cố lên."

"Hả?"

"Chuyện kinh doanh, em có tư chất đó."

Cuối cùng, như Lâm Tự Sâm đã đoán, bố tôi từ bỏ quyền ưu tiên mua cổ phần công ty. Sau đó, tôi nhận được một tin nhắn rất dài từ ông ấy, nhưng tôi chỉ nhìn lướt qua mà không đọc kỹ.

Tôi không muốn đọc.

Cũng không quan trọng.

Chỉ là không lâu sau, ông ấy lại nhờ mẹ chuyển lời cho tôi, muốn chuyển toàn bộ cổ phần ở Song Viễn đến danh nghĩa của tôi.

Cùng lúc đó, lại có thêm một tin nhắn nữa từ ông.

"Con gái, bố vẫn còn có ý kiến với Lâm Tự Sâm. Không phải là do ân oán cá nhân, mà là do cảnh giác, bản năng bất mãn và lo lắng của một người làm bố đối với người đàn ông tiếp cận con gái cưng của mình. Nhưng mà con nói đúng, bố không thể dùng sự yêu ghét chủ quan của mình mà can thiệp vào cuộc sống của con. Bố chỉ mong con vui vẻ mạnh khỏe, hy vọng con mãi mãi không bị tổn thương."
« Chương TrướcChương Tiếp »