Chương 3

Túc Khê thoáng im lặng, chọn mở bản đồ, định đến nơi khác tìm thử, nhưng vẫn giống như buổi sáng, bản đồ chưa được mở. Nhưng, có một nơi sáng đèn, hẳn là sân đã được mở trước đó.

Nàng nhanh chóng mở ra, phát hiện đây là một nơi cầu nhỏ nước chảy, núi giả cùng hành lang gấp khúc, là một sân viện giàu sang rất khác biệt với phòng chứa củi của cậu nhóc. Trong sân, ánh nến đèn l*иg đều sáng trưng, có hai người nói chuyện với nhau:

“Thứ chó chết, ban ngày nhị thiếu gia xem như dạy cho nó một bài học! Chẳng phải nó là quỷ bệnh sao, vậy cứ để nó rơi vào trong ao lạnh thấu xương uống no nước. Độ nó đi chết sớm một chút cũng xem như là tích đức!”

“Ta bảo này, ngươi có thể kiềm chế chút không? Tuy kẻ đó là con thứ, nhưng nhìn cách hôm nay nó phản kháng rất quật cường với đòn roi của quản gia, e rằng sau này muốn chuyển mình.”

“Chuyển mình? Dựa vào nó? Ta khinh, ta thấy đời này của nó cũng không thể chuyển mình nổi đâu!”

Từng chữ đối thoại hiện lên bảng điều khiển, Túc Khê nhìn mà méo xệch cả mặt. Cái quỷ thế này? Hai tên người làm này dám khua môi múa mép sau lưng hả? Hóa ra hôm nay nhân vật chính ướt nhẹp cả người suýt chút cảm lạnh là do chúng làm hại?

Nếu game của nàng mà ngỏm sớm, chắc chắn phải trách họ!

Túc Khê cực kỳ căm phẫn, muốn chọt thử xem hai người này ở đâu, nhưng bản đồ chưa được mở, nàng không thể nhìn được, đành hậm hực quay về phòng chứa củi.

Sau khi nghe hai người kia giễu cợt và khinh thường nhân vật chính, Túc Khê quay về nhìn cậu nhóc trong game mặt trắng như tờ giấy nằm trên giường, vì giá lạnh mà co rúc tay chân, hình như đã mất ý thức, đáy lòng nàng không kiềm chế được mà dâng lên cảm xúc thông và áy náy với cậu nhóc.

Theo lí mà nói, ban ngày nàng nên xem xét thật kĩ cậu nhóc trong game hơn, chắc chắn có cách thức ngầm ngăn cản hắn tiếp tục liều mạng mà lao động, được như vậy thì lúc này sẽ không đến mức bệnh sốt rồi.

Từ nỗi áy náy trong lòng, Túc Khê tiếp tục lục thuốc trong phòng.

Nhưng nàng vẫn không tìm được.

Nàng không nhịn được lại chọt chọt cậu nhóc.



Ngay lúc này, trên đỉnh đầu cậu nhóc hiện lên khung thoại đám mây.

“Nước.”

Lục Hoán há đôi môi tái nhợt, vì phát sốt mà cổ họng như thiêu đốt.

Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, mu bàn tay đè ở hốc mắt. Một lúc sau, hắn cố gắng ngồi dậy, lúc xuống giường, thể lực không gắng gượng được nữa nên lập tức lăn xuống.

Túc Khê tính đi đỡ, nhưng khi ngón tay nàng chọt lên tấm lưng cậu nhóc, ngược lại khiến cho Lục Hoán nhắn gục.

Nàng: “…”

Túc Khê không dám làm gì nữa, mà cậu nhóc trong game đương nhiên không biết có lực tác động bên ngoài, chỉ cho rằng mình bệnh yếu người.

Hắn bò dậy, lảo đảo đi đến bên bệ cửa sổ.

Bảng điều khiển xuất hiện: “Có muốn dùng 3 đồng vàng đổi lấy vị trí để thùng nước hay không?”

Đổi cái beep! Túc Khê giận không nhịn nổi, quẹt cái bảng này qua là nàng tìm được rồi.

Nước nước nước! Nhanh chóng rót nước! Nàng biết đây là nhiệm vụ, vội vàng tìm nước trong phòng, may mà nàng còn nhớ ban ngày Lục Hoán có gánh nước. Quả nhiên, chỉ thấy thùng nước để trong góc, mà bình trà bên bệ cửa sổ trống không. Nàng thử kéo thùng nước…

Đậu mè, kéo được thật!

Trong lòng Túc Khê thầm vui mừng, cảm giác bản thân sắp tìm ra cách chơi trò này. Vì thế nàng dốc sức kéo thùng nước đến bên cạnh bình trà, đổ nước vào trong đó.



Trong khoảnh khắc nước đổ vào, hệ thống nhảy ra tin tức:

“Chúc mừng bạn đạt được phần thưởng 5 đồng vàng. Vì nhiệm vụ khá đơn giản, cho nên đạt được điểm thưởng là 0. Xin hãy tiếp tục cố gắng không ngừng, từ kỹ năng, quan hệ, ngoại tại, tố chất, cốt truyện… năm phương diện chính hỗ trợ con đường đế vương của nhân vật chính. Mỗi khi nhận được 10 điểm thưởng có thể đổi được một con cá chép.”

Điểm thưởng gì?

Cá chép gì?

Lúc này Túc Khê không để tâm lắm, cho là trò chơi bịa chuyện mà thôi.

Nàng vẫn còn đang suy tư về vấn đề nước.

Mặc dù nước lạnh, nhưng hẳn là nước suối ban ngày Lục Hoán mang về có thể uống được, chỉ hơi đóng băng chút thôi.

Nhưng để cậu nhóc bị bệnh phải uống nước đá, nhìn gì cũng thấy đáng thương.

Túc Khê ở đầu này suy nghĩ làm sao nấu nước nóng trong game, đầu kia Lục Hoán lại giật mình. Hắn cầm bình trà đơn sơ lên, uống hai ngụm, giải tỏa cảm giác nóng cháy ở cổ họng, mới chậm rãi đặt bình trà về vị trí ban đầu.

Chuyện gì thế?

Lục Hoán nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bình trà.

Hắn nhớ rõ, vì Lục Văn Tú gây khó khăn cho hắn, sau khi hắn gánh nước dưới núi cách đây ba dặm trở lại, cả người hụt hơi, trực tiếp nằm ngủ một lúc, sau đó cũng không rót nước vào bình trà.

Nhưng sao giờ trong bình trà lại có nước?