Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 62: Nằm viện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng Alex đã kêu xe cứu thương rất sớm, nhưng Trình Hào vẫn phải chờ một lúc, mới chờ được xe cứu thương đến, sau đó anh liền bị Claude ôm lên.

Vóc dáng của anh so với Claude còn cao hơn một chút, bị người ta ôm kiểu công chúa thật sự rất quái dị, may là Claude buông anh xuống rất nhanh...

Trình Hào nằm ở trên băng ca, mỗi một lần hít thở đều đau vô cùng, thân thể không ngừng run rẩy, trong miệng còn có vị tanh của máu.

Lúc mới vừa xuyên việt tới anh đã trúng hai dao, sau đó không bị vết thương nào nghiêm trọng như thế nữa, thực sự là cảm giác đã lâu không gặp.

"Trình, chịu đựng!" Lão George theo tới, nói với Trình Hào.

Trình Hào liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Trước đó anh còn có thể kiên cường chống đỡ mà nói chuyện, nhưng sau khi xác nhận mình đã an toàn, anh liền thanh tĩnh lại, không trò chuyện, ngay cả hít thở cũng không muốn..

Được rồi, hít thở là nhất định phải làm.

Không chỉ có như vậy, đầu của anh choáng váng.

Trình Hào nhắm mắt lại, mất đi ý thức.

"Trình!" Lão George sợ hãi kêu lên.

Alex nói: "Cậu ta không có việc gì, cậu ta luôn rất thông minh, luôn luôn bảo vệ mình."

Sau khi Trình Hào chịu thua, cước thứ nhất mà Trâu Điên đá thì trúng anh, nhưng sau đó mấy cước kia bị Trình Hào dùng tay đeo găng chặn lại, cho nên thương thế của Trình Hào không nghiêm trọng lắm, thậm chí còn có thể kiên cường chống đỡ mà đứng dậy.

Lão George không lên tiếng, hắn biết Trình Hào hẳn là không có việc gì lớn, nhưng hắn vẫn khắc chế không nổi mà lo lắng, tim đập càng lúc càng nhanh.

Thậm chí hắn có hơi hối hận vì đã mang theo Trình Hào tới tham gia thi đấu Hắc quyền.

Hắn cần phải để Trình Hào tiếp tục rèn luyện, đa số các võ sĩ quyền anh, đều là huấn luyện mấy năm mới lên võ đài, không phải sao?

Thời gian sau này, Trình Hào vẫn nên tiếp tục rèn luyện thì tốt hơn!

Lão George nghĩ như thế, liền cười khổ một cái.

Chưa chắc Trình Hào còn nguyện ý tiếp tục đánh quyền.

Cậu ta là người rất thông minh, hơn nữa không có thói quen gì, sẽ không tiêu xài tiền tài, coi như không đánh quyền, cũng có thể tìm được công việc khác, nói không chừng còn có thể đi thi đại học...

Vậy đối với Trình Hào mà nói, hẳn là lựa chọn tốt hơn.

Cảm xúc của lão George có chút sa sút, mà rất nhanh sau đó, tâm tình như vậy của hna81 liền biến mất.

Tiếng khóc của Claude khiến tâm tình của hắn từ sa sút biến thành táo bạo.

"Hu hu... Trình Hào không có sao chứ? Hu hu..." Claude khóc rất thương tâm.

Lão George lãnh khốc vô tình quát mắng cậu ta: "Ngậm miệng!"

Claude không dám nói tiếp nữa, khóc thút thít, vươn tay muốn đυ.ng vào Trình Hào.

Lão George nói: "Cậu cút xa một chút cho tôi!" Hiện tại tâm tình hắnkhông hảo, không thèm để ý Claude.

Claude bị mắng, chỉ có thể tội nghiệp mà cách lão George xa một chút, tiếp tục khóc thút thít.

Alex thấy cảnh này, khóe miệng giật một cái, cái tên Claude này là xảy ra chuyện gì? Coi như có quan hệ tốt với tiểu tử cuồng bạo, cũng không cần có dáng vẻ khóc lóc như vậy chứ?

Hoặc là phải nói... Đàn ông trưởng thành bình thường sẽ không khóc như thế.

Lên xe cứu thương, cũng không chỉ có Trình Hào, còn có Trâu Điên.

Tình huống của Trâu Điên cũng khá thảm, hắn cũng cần phải trị liệu.

Bên phía Trình Hào có lão George cùng Claude, mà bên phía Trâu Điên cũng có người đại diện cùng trợ lý của hắn.

Nhân viên y tế đã bắt đầu làm sơ cứu đơn giản cho Trình Hào cùng Trâu Điên, người đại diện của Trâu Điên để trợ lý chăm sóc cho hna81, nhìn về phía Claude bị lão George răn dạy: "Này, cậu tên là gì?"

"Claude." Claude ngoan ngoãn trả lời.

"Lúc nãy biểu hiện của câu đặc biệt xuất sắc! Cậu thật sự phi thường mạnh mẽ! Cậu là một tay đấm xuất sắc!" Người đại diện kia nói.

"Trình cũng nói như vậy!" Claude ưỡn ngực.

"Cậu có hứng thú cùng tôi hay không? Cậu hẳn phải biết tôi, tôi là người đại diện của Trâu Điên, trong tay tôi từng có rất có rất nhiều tay đấm nổi tiếng..." Người này thao thao bất tuyệt một hồi, lấy ra một tờ danh thϊếp đưa cho Claude.

Alex không nhịn được nói: "Ông cũng quá không biết xấu hổ đi?" Vậy mà lại đào góc tường trước mặt người đại diện khác!

"Claude, nếu cậu đi theo tôi, tôi nhất định sẽ tôn trọng cậu, chắc chắn sẽ không răn dạy cậu giống như ông ta. Tôi còn có thể cho cậu tài nguyên tốt nhất!" Người đại diện của Trâu Điê không nhìn những người khác, chỉ nói chuyện cùng Claude: "Tôi sẽ giúp cậu có rất nhiều tiền!"

Claude nhận lấy tấm danh thϊếp kia.

Alex đang định nhắc nhở lão George một chút, bảo hắn trông chừng tay đấm của mình một chút, liền thấy Claude cầm danh thϊếp đưa cho lão George: "George, lão ta nói lão ta có thể cho tôi rất nhiều tiền, ông có muốn không?"

Người đại diện của Trâu Điên: "..."

Alex: "..."

Bởi vì xe cứu thương không lớn, cho nên trên thực tế thì lão George nhìn thấy tất cả ở trong mắt: "Ha ha!"

Lão George nhận lấy danh thϊếp, nói với Claude nói: "Yên tâm, tôi sẽ khiến ông ta cho chúng ta rất nhiều tiền!" Hành vi vừa rồi của Trâu Điên quả thực chính là mưu sát, hắn nhất định sẽ phải đòi bồi thường!

Người đại diện của Trâu Điên ý thức được điểm này, mặt đều đen.

Bị chen vào như thế, Claude không còn thương tâm như vậy nữa, cũng không khóc, chỉ là hỏi lão George: "George, Trình Hào thế nào rồi?"

"Cậu ta đang ngủ, cậu nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy cậu ta." Lão George nói.

Claude yên lòng, lần này không sốt ruột chút nào, bắt đầu hiếu kỳ đồ vật xung quanh, muốn đi sờ.

Lão George nói: "Đồ vật trên xe này đều không thể sờ vào! Nếu cậu lộn xộn, sẽ bị bắt đi, không về được!"

Claude thu tay về ngay lập tức, không dám động.

Nhưng cậu ta quá nhàm chán, luôn muốn làm chút gì đó... Claude lấy tóc giả của Alex xuống, đội lên đầu mình, nói với lão George: "Lão George, cái này thật sự rất tuyệt, đeo lên rất ấm áp, tôi cũng muốn, tôi muốn màu đỏ."

Lão George đồng tình nhìn Alex trợn mắt ngoác mồm một cái, nói rằng: "Cậu bảo Trình Hào mua cho cậu!"

"Được." Claude gật đầu, bắt đầu chơi cái tóc giả kia.

Để cho tiện, cậu ta và lão George đều là đầu trọc giống nhau, hiện tại đội tóc giả lên phi thường ổn thỏa, chỉ là tóc giả màu vàng không quá xứng với màu da của cậu ta.

Về phần cậu ta muốn màu đỏ... Ạch...

Alex bị chọc tức, muốn đoạt lại tóc giả của mình, nhưng nhìn đến cánh tay tráng kiện của Claude, hắn không dám động.

Hắn vẫn nên yên tĩnh một chút thì tốt hơn.

Đây chính là cái người có thể đánh bay Trâu Điên...

Xe cứu thương cuối cùng cũng đã tới bệnh viện, Trình Hào cùng Trâu Điên đồng thời bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Xương sườn của Trình Hào bị gãy mất hai cái, xương trên ngón tay cùng trên cánh tay có chút nứt... Tổng thể mà nói thì vấn đề không lớn, bác sĩ đem tình huống cụ thể nói cho lão George: "Tên tiểu tử này thân thể phi thường tốt, cậu ta còn trẻ, năng lực hồi phục cũng mạnh, chỉ cần một tháng, thân thể có thể khỏe hẳn."

Lão George nghe vậy có chút bận tâm: "Có di chứng không?"

"Không biết." Bác sĩ nói: "Ông hẳn phải biết, xương sườn là xương dài rất tốt." Xương trên đùi hoặc là trên tay bị gãy rất phiền phức, nhưng xương sườn gãy rất đơn giản, có vài người xương sườn bị gãy không đến bệnh viện, bản thân cũng sẽ từ từ khỏi.

So với bên Trình Hào, bác sĩ của Trâu Điên bên kia, thái độ hoàn toàn khác nhau: "Anh ta điên rồi sao? Anh ta cắn thuốc cấm! Ngoại thương của anh ta không nghiêm trọng lắm, chỉ là rơi mất mấy cái răng, nhưng tôi tin rằng, đầu óc của anh ta đã bị thuốc cấm hủy diệt rồi! Thân thể của anh ta cũng sẽ trở nên kém hẳn!"

"Thực sự là đáng sợ, lúc thi đấu cắn một chút thuốc kí©h thí©ɧ thì thôi đi, anh ta còn cắn vật như vậy!"

"Quả thực là tên điên!"

...

Tất cả những thứ này, Trình Hào đều không biết.

Lúc anh tỉnh lại, đã nằm ở trong phòng bệnh, mũi của anh cùng tay đều bị băng bó, ngực cũng có đồ... Hẳn là thứ dùng để cố định xương sườn của anh?

Mình bây giờ quả thực không thể động đậy được! Đương nhiên, này không có gì, quan trọng nhất là, anh rất đói.

"Trình Hào, cậu cảm thấy thế nào?" Lão George nhìn thấy Trình Hào tỉnh rồi, quan tâm hỏi.

Trình Hào hơi quay đầu, nhìn về phía lão George: "Lão George, có gà rán không?"

Lão George: "... Chỉ có cơm dinh dưỡng!"

Bệnh viện sẽ cung cấp cơm dinh dưỡng, chủng loại rất phong phú, mà bên trong không có gà rán, phân lượng của một phần cơm dinh dưỡng cũng không nhiều.

Không có ai sẽ cho một người mới bị thương ăn thịt nướng, những vết thương kia cũng ăn không vô...

Lúc lão George đem cơm dinh dưỡng đưa đến trước mặt Trình Hào, bác sĩ vừa vặn tới đây, nói với Trình Hào nói: "Lúc cậu hít thở sẽ có cảm giác hơi đau, cũng sẽ không muốn ăn thứ gì cả, đây là hiện tượng bình thường, nhưng cậu vẫn nên ăn nhiều một chút, điều này có thể giúp cậu khôi phục nhanh hơn."

Lúc bác sĩ nói, Trình Hào giục lão George cho mình ăn: "Nhanh một chút!" Tay của mình bị thương, không thể cầm muỗng ăn cơm, vậy mà lão George còn đút đặc biệt chậm...

Bác sĩ nhìn người ăn từng ngụm từng ngụm rất ngon lành, có chút ngốc.

Trình Hào lại nói: "Tôi cũng cảm thấy tôi cần phải ăn nhiều một chút... Còn nữa không? Một phần cơm dinh dưỡng tôi ăn không đủ."

Bác sĩ nói: "Chờ chút... Nếu có dư cơm dinh dưỡng, có thể đưa cho cậu."

"Cảm ơn." Trình Hào nói cám ơn.

Bác sĩ: "Không cần cám ơn... Khẩu vị của cậu thật tốt."

Trình Hào ăn sạch một phần cơm dinh dưỡng.

Cơm dinh dưỡng mùi vị rất tốt, Trình Hào ăn rất hài lòng, chính là ăn xong rồi vẫn còn đói bụng: "Lão George, tôi nhớ chỗ ông có sô cô la?"

Lão George bất đắc dĩ lấy ra sô cô la mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, vốn là định khi Trình Hào thi đấu kết thúc sẽ đưa cho Trình Hào ăn.

Trình Hào ăn rất thỏa mãn.

Cảm ơn nước Mỹ bên này, không có tập tục khi bệnh chỉ có thể ăn canh với cháo!

Bác sĩ kia rất "có trách nhiệm", sau khi Trình Hào ăn xong sô cô la, thật sự có người đưa tới vài phần cơm dinh dưỡng: "Quý ngài cắn thuốc bậy ở phòng bệnh cách vách còn chưa tỉnh, cơm dinh dưỡng của anh ta cho các người, còn có của người khác...Đứa nhỏ đáng thương, nhanh ăn đi!"

Xương bị gãy, mũi cũng lệch, lúc này phỏng chừng cả người đều đau, vẫn nghĩ đến việc ăn đồ ăn, ngay cả cơm dinh dưỡng của bệnh viện cũng thích như thế... Đứa nhỏ này đáng thương biết bao!

Y tá nhìn Trình Hào bằng ánh mắt mềm mại cực kỳ.

Lão George bất đắc dĩ tiếp tục đút cơm cho Trình Hào: "Trước đây tôi chưa từng đút cơm cho ai cả."

"Cho nên tôi giúp ông có trải nghiệm mới nè? Có phải là rất tuyệt không?" Trình Hào hỏi.

"Nhanh ăn đi!" Lão George nói, múc một muỗng cháo yến mạch nhét vào miệng Trình Hào.

Đang cho ăn, hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Claude nhìn phần cháo yến mạch kia bằng hai mắt tỏa ánh sáng, ra vẻ rất muốn ăn thử.

Sao hắn lại ký hợp đồng với hai tay đấm như thế chứ!?
« Chương TrướcChương Tiếp »