Chương 10

Sáng sớm, vạn vật yên tĩnh, phía đông chân trời nổi lên một tia sáng, cẩn thận xâm nhập vào khoảng không xanh ngát, một làn gió mát dịu dàng thổi tới, vấn vương từng lọn tóc mềm ve vuốt gò má, có phần che khuất tầm nhìn.

Hoắc Xuyên cười cười, nhìn tình hình dưới lầu, tang thi cũng không nhiều, cân nhắc một chút, sau đó vỗ vỗ vai Liễu Trà, ý bảo cậu gọi mọi người dậy.

Liễu Trà ngoan ngoãn gật đầu, đánh thức từng người một, sau đó cũng đứng chung một hàng với bọn họ, cậu cũng tò mò không biết Hoắc Xuyên muốn nói gì.

Hoắc Xuyên nhìn thoáng qua, nói cho bọn họ kế hoạch, muốn đi hay ở phụ thuộc vào quyết định của họ, hai mươi phút nữa hắn sẽ rời đi.

Trong nhất thời, mọi người hai mắt nhìn nhau, bọn họ có chút không muốn lại đi mạo hiểm như vậy.

"Bạch Thoại Thiên, chúng ta có nên đi cùng hắn không?" Lý Thanh Mang có vẻ lo lắng.

Bạch Thoại Thiên nhìn Hoắc Xuyên bên cửa sổ, gật đầu nói: "Nên, chúng ta trốn ra vì muốn thoát khỏi khốn cảnh, không thể lại để vướng phải khốn cảnh ở một nơi khác."

"Ừm, vậy nghe anh." Nói xong Lý Thanh Mang cũng không nói thêm gì nữa.

Trương Kiến Quốc nhất định sẽ theo Hoắc Xuyên rời đi, anh đã nhận định người bên cạnh chính là đồng đội của mình, sau khi tán thành lời đề nghị của hắn, anh nghĩ mình nên đi động viên một chút để mọi người đừng ngồi chờ chết.

Không thể không nói, lời nói của anh khá có năng lực thuyết phục.

Gã gầy gò và Vương Đại Toàn nhất định sẽ bám theo, mà Vĩ Ca thấy mọi người đều đi tất nhiên sẽ không để bản thân lưu lại một mình.

Trương Kiến Quốc hài lòng gật đầu, bỗng nhìn đến gã lùn co ro ở cạnh cửa, vỗ vỗ sau đầu gã, suýt chút nữa đã quên gã, vội vàng tiến lên hỏi: "Đồng chí, đồng chí?"

Thấy người không có phản ứng, Trương Kiến Quốc còn tưởng rằng người nọ vẫn chưa tỉnh ngủ, duỗi tay muốn vỗ hắn thêm lần nữa, nhưng khi đặt tay lên người mới phát hiện, cơ thể gã lùn đã lạnh buốt, cái lạnh thấu xương khiến lòng người sợ hãi.

Nơi gã nằm đã loang lổ vết máu, phần dưới đầu và bên dưới đọng lại nhiều nhất, nhìn bề ngoài có vẻ do mất máu quá nhiều mà chết.

Trương Kiến Quốc nhìn Vương Đại Toàn và gã gầy gò lắc đầu, xem ra họ cũng vì cái lợi mà buộc chặt bên nhau, nào có chút gì tình anh em thật lòng.

Thời gian vừa đến, Hoắc Xuyên liếc nhìn đám người, lạnh giọng hỏi: "Đã cân nhắc xong chưa?"

Bạch Thoại Thiên nắm tay Lý Thanh Mang, "Chúng tôi đi cùng anh!"

"Anh em bọn tôi nhất định sẽ theo anh, dù sao thể chất của người anh em cũng không tồi, chắc chắn có thể bảo vệ chúng tôi chu toàn." Vương Đại Toàn cười giả lả nói.

Trương Kiến Quốc rất vừa lòng, sau đó nhìn về phía Vĩ Ca vẫn luôn không lên tiếng cùng Lý Hạnh Nhi.

"Hai người thì sao?"

Lý Hạnh Nhi sợ hãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vĩ Ca, lại cúi đầu, không dám lên tiếng.

"Cùng đi đi." Vĩ Ca vẫn không từ bỏ ý định gϊếŧ chết Hoắc Xuyên, hắn còn không ở bên cạnh thì làm gì còn cơ hội nữa.

Theo mệnh lệnh của Hoắc Xuyên, đoàn người bắt đầu thu xếp đồ đạc, quần áo, "Được rồi, hiện tại có thể bắt đầu chuẩn bị đi."

Vương Đại Toàn và Vĩ Ca đều dùng giấy báo che kín lại toàn thân, gã gầy và Bạch Thoại Thiên cũng muốn học theo bọn họ, nhưng bị vẻ mặt hung dữ doạ lui, một cái văn phòng nho nhỏ, đương nhiên không có nhiều giấy đến vậy, bốn người còn lại không có phần.

"Ra khỏi đồn cảnh sát, rẽ bên trái, lúc chạy đừng gây ồn ào, đối diện đường cái có cái xe jeep, trong xe có thể ngồi bảy người, hai người cao to nhất ghé vào trên nóc xe, phụ trách tốt công tác phòng hộ, xảy ra vấn đề gì tôi không chịu trách nhiệm."

Hoắc Xuyên trầm ổn nhanh chóng thu xếp xong xuôi, sau đó xách balo lên, cầm lấy khẩu súng trường đột kích sg550, một tay cầm dao găm, ra hiệu cho Liễu Trà bám sát theo sau.

Liễu Trà cầm gậy gỗ, hai mắt mở to, tim đập loạn xạ, gắt gao theo sau Hoắc Xuyên, đây là lần đầu tiên cậu cầm vũ khí, đợi lát nữa là phải đối đầu trực tiếp với tang thi, tay chân khẩn trương túa ra mồ hôi lạnh.

Bạch Thoại Thiên, Vĩ Ca cùng với Vương Đại Toàn đi ở phía sau, ngay khi cửa cầu thang vừa mở ra, Hoắc Xuyên nháy mắt cho nổ tung rất nhiều tang thi, Vĩ Ca và Vương Đại Toàn theo sát sau.

"Lại đây!" Hoắc Xuyên quát khẽ.

Liễu Trà vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, Hoắc Xuyên bế cậu lên, dẫn đầu đi ra ngoài, đám người phía sau cũng bám sát theo.

Dọc đường đi cũng không có nhiều tang thi, ngược lại có khônh ít thi thể, đám người hữu kinh vô hiểm* lên xe.

* Hữu kinh vô hiểm: sợ hãi nhưng không gặp gì nguy hiểm.

Liễu Trà ngồi ở ghế phụ, trong khi Lý Hạnh Nhi ngồi ở cửa bên, kế đến là gã gầy và sau đó là Trương Kiến Quốc.

Gã gầy đáng khinh liếc nhìn bộ ngực trắng nõn của Lý Hạnh Nhi, ả đàn bà này thật da^ʍ, đã lâu như vậy còn chưa mặc nổi bộ quần áo vào.

Đôi vυ" đồ sộ nảy lên theo từng động tác của cô, nghĩ đến hiện trường AV sống động ngày hôm qua, ánh mắt gã không nhịn được liếc về phía hạ thể của Lý Hạnh Nhi.

Hoắc Xuyên một đường lái xe ra khỏi huyện thành, dọc theo đường đi hắn vẫn luôn quan sát, nơi này cùng những nơi khác rất khác biệt, những nơi khác mọi chỗ đều tràn ngập tang thi, nhưng nơi này lại vắng vẻ, chỉ có vài con lang thang trên đường.

Nửa giờ sau, Hoắc Xuyên dừng xe.

"Có chuyện gì vậy cậu Hoắc?" Trương Kiến Quốc nhìn xung quanh, lo lắng hỏi.

"Xuống xe." Hoắc Xuyên nhàn nhạt nói.

Bạch Thoại Thiên cau mày, "Tại sao?"

Hoắc Xuyên không nói gì, xuống xe trước, Liễu Trà thấy thế cũng đi theo, mọi người cũng chỉ có thể lục đυ.c xuống xe.

Vĩ Ca và Vương Đại Toàn đang nằm trên nóc xe cũng nhảy xuống.

"Anh lại muốn giở trò quỷ gì!" Vĩ Ca bất mãn nhìn chằm chằm Hoắc Xuyên, thằng khốn này không chỉ không cho hắn lên xe, thậm chí còn bắt hắn nằm trên nóc xe.

Hoắc Xuyên khẽ nâng đôi mắt phượng, ánh mắt sắc bén, "Cái gì gọi là giở trò quỷ? Tôi nói mang mấy người ra ngoài chứ không nói sẽ mang theo bên người." Hắn khoanh tay trước ngực, mang theo vài phần ngạo khí, "Hiện tại mấy người đã ra khỏi huyện thành, đoạn đường còn lại, tự mình đi đi."

Sắc mặt Trương Kiến Quốc cũng có chút khó coi, "Cậu Hoắc, chuyện này..."

"Nhiệm vụ của tôi không phải mấy người, tôi cũng không có nghĩa vụ phải mang mấy người đi tìm đội cứu trợ, đối diện có cái SUV màu đen." Hoắc Xuyên nâng nâng cằm.

Trương Kiến Quốc lúc này mới thấy chiếc xe phía đối diện, một nửa thi thể người lái đang treo lơ lửng bên ngoài, xem ra là bị tang thi kéo ra gặm cắn, "Được." Miễn là có xe, bọn họ đều không nói thêm gì nữa.

Sau đó có chút phức tạp nhìn Hoắc Xuyên.

Kẻ có khuôn mặt khó coi nhất là Vĩ Ca, nếu không đi cùng với hắn, chẳng phải mọi tính toán của hắn liền trở nên vô nghĩa sao? Còn lại Vương Đại Toàn mang vẻ mặt đáng tiếc.

Hoắc Xuyên nghe được câu trả lời, liền mở cửa khởi động xe, Liễu Trà vội vàng chạy tới ghế phụ, chỉ là cậu kéo thế nào cũng không ra, vẻ mặt sốt ruột lại hoang mang nhìn Hoắc Xuyên, cầu cứu sự giúp đỡ của hắn.

"Hoắc đại ca..."

"Em đi với bọn họ." Hoắc Xuyên nhìn phía trước, lạnh nhạt đáp.

Liễu Trà hoảng hốt lại thương tâm, "Em không muốn, em muốn đi cùng với anh, sao anh lại đuổi em đi?!"

"Em đâu có thân phận hay lí do gì để theo tôi?"

"Không! Em phải đi theo anh, tại sao em lại không thể đi cùng anh!" Liễu Trà thật sự hoảng, cậu không muốn rời khỏi Hoắc Xuyên, mắt thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng, nửa phần ánh mắt cũng không thèm phân cho cậu.

"Em muốn đi cùng anh." Liễu Trà khóc lóc làm nũng, nước mắt bi thương lã chã rơi xuống, trái tim quặn đau từng cơn.

Cậu có chút không hiểu nổi, tại sao đột nhiên lại phải đuổi cậu đi.

Chỉ thấy ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhẹ trên vô lăng, trầm ngâm nói: "Ừm... Muốn đi theo cũng được."

Liễu Trà lập tức nín khóc, trông mong nhìn hắn.