Chương 3: Các người không thương con .....

Edit: Co3P.

Lâm Vệ Hồng sắp tức điên lên rồi, kiếp trước cô đi xuống nông thôn cũng không thấy ai liều mạng ngăn cản cô. Đời này đổi thành Lâm Ái Thanh vậy mà thái độ bọn họ hoàn toàn bất đồng, anh trai, mẹ, ngay cả người ba trước giờ luôn yêu thương cô cũng như vậy.

Chỉ bởi vì cô không muốn xuống nông thôn, giả bệnh một chút vậy mà nhìn bộ dạng mọi người giống như cô đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời không thể tha thứ vậy.

Không muốn xuống nông thôn là sai sao? Chẳng lẽ cô phải là tên trứng thúi xui xẻo xuống nông thôn mới đúng.

Các người không thương con vì sao lúc trước lại sinh con ra. Lâm Ái Thanh chính là bảo bối trong lòng bàn tay của các người còn con chỉ là ngọn cỏ phải không? Con chỉ xứng xuống nông thôn chịu khổ?” đôi mắt Lâm Vệ Hồng đỏ ngầu, chỉ vào ngực mình, bộ dáng cực kỳ thương tâm.

Con còn không bằng một cọng lông tơ của nó, nếu các người không muốn chứa chấp con như vậy, thì con đi, con đi chết đây.” Nói xong không đợi bất cứ ai nói chuyện Lâm Vệ Hồng liền giận dỗi chạy ra khỏi cửa.

Hết thảy đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, ba Lâm đánh Lâm Vệ Hồng xong thì ngã ngồi trên ghế, nghe Lâm Vệ Hồng rống một trận thì hối hận trong lòng nháy mắt bị thương tâm che lấp, ngực vô cùng đau đớn.

“Ba!” Lâm Ái Thanh nhanh chóng tiến lên.

Ba Lâm xua xua tay: “Ba không sao. Gia Đống, con mau đi theo xem, trời tối rồi, đừng để xảy ra chuyện.”

Ba đứa trẻ trong nhà lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ba Lâm động thủ đánh con, có thể thấy là đã tức giận không nhẹ. Nhưng cho dù có tức giận đi nữa, Lâm Vệ Hồng cứ lao đi như vậy làm cha mẹ sao có thể không lo lắng.

Mẹ Lâm chảy nước mắt, cũng thúc giục Lâm Gia Đống nhanh chóng đuổi theo xem thử. Lâm Gia Đống còn đang nổi nóng, tức Lâm Vệ Hồng không đau lòng em gái cũng tức Lâm Vệ Hồng không hiểu chuyện, nói lời chọc giận cha mẹ, thân thể uốn éo, dứt khoát không mang để ý tới.

Nhưng mà tức giận thì tức giận, đó dù sao cũng là em gái ruột, trong lòng không phải không lo lắng, mẹ Lâm thúc giục thêm hai lần, Lâm Gia Đống liền trầm mặc đuổi theo.

Ái Thanh, phải làm sao bây giờ đây ....” Mẹ Lâm kéo tay Lâm Ái Thanh, nước mắt nhắm thẳng tuôn trào, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đưa đứa nào xuống nông thôn bà đều đau lòng.

Trong lòng Lâm Ái Thanh cũng khó chịu, xưa nay tuy tính tình cô tương đối an tĩnh, tình cảm cũng tương đối chậm nhiệt nhưng tận đáy lòng vẫn thương người chị Lâm Vệ Hồng này, chỉ là tình cảm không hiển lộ ra ngoài, không biết biểu đạt mà thôi.

Ba mẹ con không sao, kỳ thật chị có khuyên con, khuyên ......” chỉ là cách khuyên Lâm Ái Thanh không cách nào tiếp nhận mà thôi.

Ba mẹ Lâm thở dài, trong lòng càng thương Lâm Ái Thanh, tới lúc này rồi mà đứa nhỏ này vẫn không nói bản thân mình bị ủy khuất. Ba đứa trẻ đều dạy dỗ như nhau, sao Vệ Hồng lại biến thành như thế?

Mặc kệ chuyện này ầm ĩ như thế nào chuyện Lâm Ái Thanh xuống nông thôn đã không thể sửa đổi.

Con không cần nói giúp nó.” Trong lòng ba Lâm vẫn tức giận, không rõ vì sao con gái lớn biến thành bộ dạng như bây giờ. Ông có thể chấp nhận việc Lâm Vệ Hồng nói thẳng không muốn đi, như vậy cả nhà bọn họ cùng nghĩ cách. Nhưng sự thật là lúc trước chính Lâm Vệ Hồng ở nhà đòi sống đòi chết muốn xuống nông thôn, vì thế mà còn cùng trong nhà gây lớn một trận.

Bây giờ đến cửa rồi bản thân Lâm Vệ Hồng thay đổi chủ ý không muốn đi, còn giả bệnh chơi tâm nhãn với người nhà, biến tướng buộc em gái thân thể không tốt xuống nông thôn. Đây không chỉ là ích kỷ.

Lâm Vệ Hồng vẫn bị tìm trở về, hiện giờ nhà của ai cũng chật chội, không ai có thể đủ chổ để lưu giữ cô. Lâm Vệ Hồng càng không thể đến nhà các bạn được, cô cũng cần mặt mũi. Bằng không chẳng lẽ kêu cô nói với các bạn là cô vì trốn tránh xuống nông thôn mà giả bệnh bị người nhà phát hiện, bây giờ bị đuổi ra ngoài hay sao?

Đặc biệt là ngay thời điểm Lâm Ái Thanh chủ động đến chổ thanh niên trí thức báo danh xuống nông thôn, người khác sẽ nghĩ như thế nào về cô.

Rõ ràng cô đã ngăn cản Lâm Ái Thanh, bây giờ Lâm Ái Thanh tự làm tự chủ trương thì toàn bộ thành cô sai. Cho dù Lâm Vệ Hồng về nhà cũng kiên quyết không cho rằng bản thân mình sai, cô ngoan cố lên ba Lâm cũng không còn cách nào với cô.

Đêm nay mọi người nhà họ Lâm cơ hồ đều trắng đêm không ngủ.

Tuy Lâm Vệ Hồng đã trở về nhưng cô cự tuyệt nhận sai, cự tuyệt cùng cả nhà giao tiếp, lạnh mặt không để ý tới ai. Cho dù là ba mẹ Lâm ôn tồn nói chuyện với cô, cô cũng sẽ dùng lời khó nghe nói trả về. Thái độ đối với Lâm Ái Thanh càng không cần phải nói, tuy hai chị em còn ở chung một phòng nhưng hoàn toàn như người xa lạ.

Chị em hai người cãi nhau khó chịu nhất chính là ba mẹ Lâm, Lâm Ái Thanh có chủ động nói chuyện với Lâm Vệ Hồng một lần, sau khi bị lạnh lùng trào phúng, cô lại băn khoăn tâm tình ba mẹ nên cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Lâm Ái Thanh rất bận, vội vàng chuẩn bị hành lý xuống nông thôn, phải đến quầy chuyên doanh của thanh niên trí thức để mua vật dụng, còn phải bớt thời gian đến trường học tìm giáo viên xử lý bằng tốt nghiệp cao trung trước .

Đến khi mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ đến lúc lên xe thì ba Lâm mang về một tin tốt. Trong xưởng muốn tiến hành thi tuyển công nhân viên, ba Lâm nghe nói lần thi tuyển này con cháu công nhân viên chức đã báo danh xuống nông thôn cũng có thể tham gia, nếu đậu là có thể ở lại.

Lần khảo thí này không công khai, chủ yếu là vì con cháu của những lãnh đạo đó chuẩn bị. Nếu không phải ba Lâm công tác trong xưởng lâu năm quen biết rộng thì đã bỏ lỡ tin tức này rồi.

Ba Lâm chuẩn bị đi cậy nhờ một chút để nhét Lâm Ái Thanh vào khảo thí. Nếu có thể đậu vào xưởng trước khi triệu tập thì Lâm Ái Thanh không cần xuống nông thôn nữa. Còn Lâm Vệ Hồng, nó bây giờ còn đang giả bệnh, cho dù Lâm Ái Thanh ở lại xưởng nó cũng không phải xuống nông thôn.

Kỳ thật kiếp trước trong xưởng cũng có khảo thí tuyển công nhân viên, ba mẹ Lâm cũng tìm rất nhiều quan hệ nhét Lâm Vệ Hồng vào danh sách khảo thí nhưng lúc ấy Lâm Vệ Hồng vì cái gọi là lý tưởng của bản thân, tuy tham gia khảo thí nhưng cố ý thi không đủ tiêu chuẩn, cuối cùng vẫn xuống nông thôn.

Có thể sử dụng cách như vậy để ở lại Lâm Ái Thanh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cô vui vẻ chấp nhận đề nghị của ba Lâm, bắt đầu ở nhà đọc sách ôn tập.

Kết quả đến ngày khảo thí Lâm Ái Thanh mang theo giấy bút đến văn phòng xưởng ủy khảo thí mới biết khảo thí bị hủy bỏ.

Hết chương 3.