Chương 7: Ăn chung?

Edit: Co3P.

Trần Ái Đảng đã trải chăn xong, nghe cách vách có động tĩnh đi ra xem thử thì thấy ván giường đang phơi dưới trời nắng nóng và bóng dáng Lâm Ái Thanh đang đi đến phòng thanh niên trí thức La.

Lâm Ái Thanh tìm được thanh niên trí thức La, cũng không vào phòng, nói chuyện trực tiếp ở bên ngoài. Sau đó dựa theo thanh niên trí thức La hướng dẫn đến nhà thợ mộc trong thôn, định làm hai gia cụ đơn giản.

Tuy bây giờ không cho phép lén lút mua bán nhưng mấy người có tay nghề thủ công như thợ cắt tóc, thợ mộc nông thôn đều thống nhất đăng ký ở công xã, cho phép làm cũng có thể thu ít tiền công.

Lâm Ái Thanh vốn cho rằng đồ mình muốn cần phải chờ, kết quả ở nhà thợ mộc trong thôn có sẵn không ít vật nhỏ. Lâm Ái Thanh chọn một cái giá để chậu rửa mặt, lấy hai thùng gỗ, một cái bồn gỗ nhỏ cùng một cái ghế xếp nhỏ.

Ở trong sân Lâm Ái Thanh còn thấy được mấy gia cụ cũ chỉ mới đóng chân xong, đã được mài rồi nhưng còn chưa quét sơn. Cô mới hỏi một câu đã nghe được một đống lời oán giận của vợ thợ mộc. Những gia cụ hỏng này là có người tìm sư phó thợ mộc sửa, kết quả sửa được rồi lại bỏ, một phân tiền cũng không thu được, còn tốn không ít vật liệu gỗ và công phu vào đó. Bây giờ chỉ có thể để ở trong nhà, chẻ làm củi thì tiếc, đặt ở đó cũng không ai mua.

Cũng không phải gia cụ đặc biệt đẹp, chỉ là tủ đứng ba cửa bình thường cùng một ít bàn ghế cũ mà thôi. Trong thôn cũng không có nhà ai thiếu gia cụ, nếu kéo lên trên trấn thì không chỉ tốn thời gian còn phải bỏ nhân lực và tiền công, không đáng giá.

Hơn kéo lên trên trấn cũng không chắc có ai mua.

Cô gái, cô muốn mua?” nghe thấy Lâm Ái Thanh muốn mấy thứ đồ hư này vẻ mặt vợ thợ mộc vui vẻ, thấy Lâm Ái Thanh gật đầu nụ cười trên mặt càng tăng, xoa tay híp mắt nói: “Ấy da, mấy thứ này tuy rằng đưa tới sửa nhưng đều được làm thành từ gỗ tốt, cô nhìn nè cây du già, rắn chắc thật sự, chờ sơn lên đảm bảo giống như mới. Cho nên, cho nên những thứ này dù sao giá cũng quý hơn chút so với mấy thứ kia.”

Giá dễ thương lượng, Lâm Ái Thanh cùng vợ thợ mộc cò kè mặc cả một lúc, cuối cùng cả tủ quần áo và bộ bàn ghế cũ đều lấy, cộng thêm toàn bộ mấy thứ này tổng cộng hết mười tám đồng, một tháng tiền công của một học trò.

Chủ yếu là kiện lớn nên đắt, nhưng mà thấy Lâm Ái Thanh sảng khoái như vậy vợ thợ mộc rất hào phóng tặng Lâm Ái Thanh một cái rương gỗ to. Thợ mộc có thể đến công xã xin giấy phép đi chặt gỗ làm vật liệu, vật liệu làm một cái rương gỗ nhà bà vẫn bỏ ra được, mặc kệ như thế nào cũng đều có lời.

Tiêu mười tám đồng này mà tâm can Lâm Ái Thanh đau nhói nhưng tiền này không thể không tiêu được, cô không thể sống trong cái phòng chỉ có một chiếc giường được, giống như bàn sách là nhất định phải cần, tủ quần áo có thì tốt hơn. Ngẫm lại giá cả gia cụ bằng gỗ trong bách hóa đại lâu thì trong lòng Lâm Ái Thanh ít nhiều vẫn được an ủi.

Hẹn sau khi sơn xong thì sẽ đưa qua, vợ thợ mộc giúp Lâm Ái Thanh cùng dọn những thứ thượng vàng hạ cám này đến chổ ở của thanh niên trí thức.

Trần Ái Đảng vừa rồi còn mắng Lâm Ái Thanh làm ra vẻ nhưng thấy Lâm Ái Thanh ôm bồn về thì lập tức ra chào hỏi, còn Từ Cương chỉ nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi. Sau khi hỏi rõ, Trần Ái Đảng liền đi theo vợ thợ mộc, trong phòng cô cũng là cái gì đều không có.

Trải đệm giường xong, giá để bồn cũng đặt rồi, rốt cuộc căn phòng nhỏ cũng giống nơi cho người ở, chỉ là cửa sổ phía nam tất cả đều là kính rẻ tiền trong suốt. Lâm Ái Thanh dự định đổi mấy tấm kính trong suốt thành kính dày mới được, bằng không ai đi ngang qua đều có thể liếc nhìn vào phòng một cái.

Tạm thời không có kính để đổi, cũng không có nguyên một mảnh vải chỉ có thể dùng quần áo che chắn đỡ.

Dàn xếp xong, chờ Trần Ái Đảng cũng thu dọn xong, ba người mới đi tìm thanh niên trí thức La, cùng đi đến đại đội để lãnh lương thực.

Thanh niên trí thức mới mỗi người được lãnh 42 cân lương thực mỗi tháng trong năm đầu tiên, sẽ phát cho đến sau khi thu hoạch chia lương thì ngừng. Sau đó sẽ giống như nông dân làm nhiều ít công điểm sẽ được chia nhiều ít lương thực. Chia lương, đội trưởng tiểu Lưu lại giao đãi một ít việc cần chú ý rồi cho ba người các cô trở về.

La Văn Triết vốn dĩ muốn giúp Lâm Ái Thanh cõng lương thực, hai đồng chí nữ, thoạt nhìn Lâm Ái Thanh nhỏ gầy hơn nhiều, kết quả Lâm Ái Thanh tự mình ôm lương thực lên ngược lại Trần Ái Đảng thoạt nhìn cao tráng hơn nhiều lại mang rất gian nan, thấy vẻ mặt mong chờ của cô, La Văn Triết liền đến hỗ trợ Trần Ái Đảng.

Chỉ 42 cân lương thực, ở trong xưởng mỗi khi đến thời điểm đoạt vật tư, mùa đông thu khoai lang đỏ cải trắng, từ mấy chục đến cả trăm cân đồ vật Lâm Ái Thanh cũng đều gắng sức khiêng hai lần rồi. Tuy khi xong việc sẽ đau nhứt rất lâu nhưng cuối cùng cũng kiên trì được.

Trên đường về La Văn Triết nói cho các cô phương thức ăn cơm ở chổ thanh niên trí thức. Người ở chổ thanh niên trí thức không ít, ngoại trừ Bạch Than Bình thôn còn có thôn bên, đều ở cùng một chổ, ở đấy đã thành gia cũng có nhưng đa phần là độc thân, mọi người cũng không ăn cùng nhau.

La Văn Triết và hai thanh niên trí thức khác ăn cùng nhau, nếu mấy người Lâm Ái Thanh nguyện ý thì gộp lương thực ăn chung với nhau. Còn nếu không muốn thì ở bên cạnh gian của Từ Cương có lò đất của thanh niên trí thức trước kia để lại, các cô có thể tự mình tổ chức bữa ăn tập thể.

Thanh niên trí thức La, tôi có thể ăn cùng các anh không?” Trần Ái Đảng lập tức nhìn về phía La Văn Triết, tất nhiên La Văn Triết gật đầu. Hắn nói lời này ý chính là hy vọng bọn họ có thể gộp lương thực cùng nhau ăn.

Từ Cương cũng vui vẻ ăn cùng La Văn Triết, một người đàn ông như hắn cũng chưa từng xuống bếp, chi bằng ăn chung với nhau, cho bớt việc.

Hai người đã đồng ý, chỉ còn lại Lâm Ái Thanh.

Thanh niên trí thức La, ăn cơm cùng nhau thì nấu cơm sắp xếp như thế nào? Lượng cơm phân như thế nào?” Lâm Ái Thanh suy nghĩ, không như ý Trần Ái Đảng gật đầu mà là đưa ra thắc mắc .

Trần Ái Đảng vừa nghe mày liền nhíu lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Ái Thanh: “Lâm Ái Thanh, sao cô có nhiều chuyện vậy chứ, cùng nhau ăn là được rồi, thanh niên trí thức La sẽ không hại chúng ta.”

Lâm Ái Thanh không để ý tới cô mà nhìn về phía La Văn Triết, La Văn Triết cũng không tức giận, chỉ kéo kéo khóe miệng, dường như hơi cười: “Nấu cơm chủ yếu là nữ đồng chí, nam đồng chí phụ trách gánh nước rửa chén đối củi, một bữa cơm đồng chí nam ba lượng gạo, đồng chí nữ hai lượng.”

Nữ đồng chí ăn ít hơn so với nam đồng chí một chút, ở phương diện lương thực nhất định bị thiệt nhưng nam đồng chí bao những việc nặng như gánh nước, cũng khó có thể nói ai bị thiệt nhiều hơn.

Thanh niên trí thức Lâm, cô không cần cảm thấy bị thiệt, chỉ với nhiêu đây đồ ăn các cô phải tính toán tỉ mỉ mới có thể ăn một tháng. Nếu ăn cùng chúng tôi ít nhất có thể ăn no, cô mới xuống nông thôn nên không biết sau này khi bắt đầu phân chia công việc để làm thì bình thường công điểm của nữ đồng chí không bằng nam đồng chí.” Ý là, ngược lại thiệt là bọn họ.

Nhưng Lâm Ái Thanh đã quyết định: “Cảm ơn anh, thanh niên trí thức La, tôi dự định tự mình thổi lửa nấu cơm.”

Lông mày Trần Ái Đảng dựng lên, ý muốn nói chuyện thay La Văn Triết, Từ Cương nhanh chóng kéo cô một cái, ý bảo cô bỏ đi. Chính La Văn Triết cũng chỉ cười cười: “Tùy cô.”

Đại đội cách cứ điểm của thanh niên trí thức không gần, đi đường cũng mất bảy tám phút, khi Lâm Ái Thanh về đến phòng đã đổ đầy mồ hôi, ngược lại Trần Ái Đảng thì thần thanh khí sảng.

Có người nào đó thật sự là vắt cổ chày ra nước, cũng không biết tính toán chi li như vậy là để đề phòng ai, sợ người khác chiếm nữa phần tiện nghi chứ gì, cũng không xem lại phân lượng của mình, có mấy phân mấy lượng.”

Người này một khi rảnh rỗi là thích kiếm chuyện, Lâm Ái Thanh đứng thẳng lên, nhìn về phía Trần Ái Đảng.

Trần Ái Đảng ghét bỏ liếc mắt nhìn cô một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn chứ, tôi cũng không nói cô.”

Từ Cương vừa đem lương thực đến chổ La Văn Triết về, nghe được Trần Ái Đảng nói, nhanh chóng bước nhanh vài bước chuẩn bị đến hòa giải thì đã nghe Lâm Ái Thanh nói: “Vắt cổ chày ra nước còn tốt hơn đầu óc như gà mái, nhỏ tới mức ngay cả tương hồ cũng không chứa được. Đừng để bị gϊếŧ gà lấy trứng mà còn ở đó dương dương tự đắc.”

Thật là một câu cũng không nhường, Từ Cương đau đầu che trán, hắn đây là mệnh gì vậy chứ, sao lại bị kẹp giữa hai vị tổ tông này.

Nói xong Lâm Ái Thanh liền mở khóa vào phòng. Trần Ái Đảng tức giận muốn tiến lên lý luận, kết quả xém chút bị cửa gỗ đóng lại đập vào mặt, cô còn muốn kéo cửa đi vào, Từ Cương nhanh chóng kéo người lại.

Thôi đi, cổ ăn của cổ, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta, đừng gây, đến lúc đó ồn ào sẽ ảnh hưởng không tốt.” Từ Cương thật sự sợ có ngày hai người đánh nhau.

Trần Ái Đảng nghẹn nín thở, nhìn Từ Cương ủy khuất: “Anh xem cô ta nói vậy là ý gì.”

Ngoài phòng âm thanh Từ Cương khuyên giải an ủi Trần Ái Đảng dần dần xa, Lâm Ái Thanh trong phòng lắc lắc đầu, cất lương thực vào thùng gỗ rồi dùng bồn gỗ đậy lên, cô sợ trong phòng có chuột, nghĩ chắc phải đi tìm một cái bình làm lu gạo mới được.

Buổi tối không có việc gì Lâm Ái Thanh không vội nấu cơm, ăn chút lương khô, tắm rửa ngủ sớm.

Trần Ái Đảng cùng Từ Cương ở chổ La Văn Triết ăn uống no đủ trở về nhìn thấy bếp lò bên cạnh không nhúc nhích, trên mặt Trần Ái Đảng đắc ý dào dạt, cũng chỉ có Lâm Ái Thanh ngốc một hai phải tự làm, bây giờ hay rồi đến cơm cũng không được ăn.

Từ Hướng Dương cùng Ngụy Diên An ở cách hai đội sản xuất, hai người cũng đang cùng nhau nhóm lửa nấu cơm, kết quả bị lò đất làm cho mặt xám mày tro.

Tự mình nấu quá phiền phức, đi theo thanh niên trí thức cũ ăn không phải được rồi sao!” vài lần lửa cháy rồi tắt, tính thiếu gia Từ Hướng Dương lại nổi dậy, ném kẹp gắp than trên tay không muốn làm.

Hắn không hiểu, ăn chung với thanh niên trí thức cũ có gì không tốt, lửa có người nhóm, cơm cũng có người nấu, bọn họ chỉ cần luân phiên đi gánh nước, đốn củi là được, nhiều người luân phiên một vòng cũng không làm được một lần, nhẹ nhàng bớt việc.

Ngụy Diên An cũng chưa từng sử dụng lò đất, bây giờ hình tượng cũng không còn nữa, trên mặt chổ đen chổ trắng nhưng vẫn không từ bỏ, đang nổ lực nhóm lửa thử: “ Nếu cậu muốn sau này ăn không đủ no, cậu cứ đi theo bọn họ đi.”

Không nói tới việc hai anh em họ được trong nhà trợ cấp, ăn chung phân chia chỉ có thiệt, chỉ dựa theo cách ăn thanh niên trí thức cũ nói thì Ngụy Diên An dám khẳng định là lừa bọn họ, bằng không thì trong lời nói lẫn lộn nữa thật nữa giả.

Trên thực tế năm đầu tiên thanh niên trí thức xuống nông thôn, lượng lương thực điều cho vẫn tương đối nhiều nhưng đối với thiếu niên ở thời kỳ trưởng thành mà nói thì 45 cân cũng không nhất định đủ chứ huống chi bắt đầu từ năm thứ hai là lấy điểm công phân lương.

Ngụy Diên An biết, thanh niên trí thức bên này chia lương cùng với nông dân là thống nhất số lượng, đại khái khoảng từ 350 đến 400 cân, đến lúc đó đã không có lương điều cho, trong đó còn gặp phải vấn đề là ngày mùa lao động nhiều, lương thực tiêu hao nhanh hơn, lương thực trong tay thanh niên trí thức cũ nhất định không đủ ăn.

Không đủ ăn thì làm sao đây? Tất nhiên là nghĩ cách moi lương từ trong miệng thanh niên trí thức mới đến mỗi năm rồi.

Sau đó Ngụy Diên An liền bắt đầu tính cho Từ Hướng Dương thấy, Từ Hướng Dương không có đầu óc như Ngụy Diên An, dù sao chỉ cần hiểu rõ một chuyện, là không thể ăn chung nồi được.

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai bắt sâu ~

_________

Editor lảmnhảm: Thứ 1: đó là lời tác giả, không phải của tui ......

Thứ 2: đọc có chổ nào sai sót mong mọi người chỉ giúp nhé. Iu iu.....😘

Hết chương 7.