Chương 8

Mọi người biểu tình kinh sợ, chủ nhiệm khoa triệu hoán thấy thế lập tức triển khai tinh thần lực, sắc mặt lãnh lệ: “Phương Tuấn.”

Phương Tuấn biểu tình phẫn nộ bỗng cứng đờ lại, nhìn về phía hắn: “Chủ nhiệm.”

Ngay sau đó hắn nghĩ đến một việc, vì thế lập tức chỉ vào Diệp Hàn Sương, phẫn nộ khiếu nại: “Chủ nhiệm, cậu ta là là người không có tinh thần lực, cậu ta uống thuốc cấm, là hành vi nghiêm trọng trái với nội quy trường học, nên bị đuổi học!”

“Hắn nói bậy!” Ninh Tất tức muốn chết, muốn cùng hắn đại chiến 300 hiệp nhưng bị Diệp Hàn Sương giữ chặt.

Nguyên chủ xác thật đã dùng thuốc cấm, nhưng đó đều đã qua mấy ngày rồi, thuốc trong người đã tan hết rồi còn đâu.

Còn chưa tính cậu cũng không dùng tinh thần lực.

Vừa muốn nói chuyện, đối phương đã hỏi trước: “Lần trước trò kiểm tra tinh thần lực là khi nào?”

“À?”

Diệp Hàn Sương nghĩ nghĩ: “Hai tháng trước.”

Nguyên chủ sau khi thi thì đã đi làm tập thể kiểm tra sức khoẻ.

Sau khi nhận được kết quả như cũ là không có thức tỉnh, nguyên chủ liền sử dụng dược vật vi phạm lệnh cấm.

Nhưng dược vật kia sở dĩ bị liệt vào vi phạm lệnh cấm, là bởi vì nó có độ nguy hiểm cực cao, 98% người dùng đều sẽ bị tinh thần sụp đổ mà chết.

Dư lại 2% thức tỉnh cũng có tác dụng phụ cực cao, tinh thần lực không thể thăng cấp, còn sẽ hủy hoại thân thể.

Cho nên hoàng gia cấm loại thuốc này lưu thông, chỉ ở chợ đen mới có, số lượng còn cực nhỏ.

Nguyên chủ cũng nhờ may mắn mới mua được, nhưng nói lại thì vận khí cũng thật không may mắn.

Tất Lãng Hoa: “Chúng ta trước tiên nên đi làm kiểm tra.”

“Dạ được.”

Diệp Hàn Sương đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, cậu vốn dĩ là tới đây để làm kiểm tra đo lường mà.

Diệp Hàn Sương đi theo chủ nhiệm, hoàn toàn làm lơ Phương Tuấn.

Phương Tuấn oán hận cắn răng, cũng khập khiễng đuổi kịp, thù này, hắn nhất định phải báo.

Những người khác liếc nhau, nhanh chóng đuổi theo. Phòng kiểm tra này có người cũng không nhiều, khoa khác đã sớm kiểm xong rồi, cũng chỉ dư lại rải rác vài học sinh của khoa lịch sử văn hóa.

Tất Lãng Hoa dẫn cậu tiến vào trong, thầy giáo phụ trách kiểm tra lập tức liền thấy được họ, tò mò hỏi: “Lão Tất, có chuyện gì sao?”

“Tôi dẫn theo một em học sinh đến đây để kiểm tra đo lường một chút.” Tất chủ nhiệm nói, đối Diệp Hàn Sương vẫy vẫy tay:

“Trò Diệp, tới, đứng tại nơi này, không cần kháng cự, khi cảm nhận được áp lực khó chịu thì hãy ấn cái nút màu đỏ này.”

Diệp Hàn Sương từ khi tiến vào liền chú ý tới trong phòng có ba cái khoang nhìn như khoang của phi thuyền, cậu nghe lời đi qua.

Tất Lãng Hoa khởi động dụng cụ.

Mấy người đi theo xem, sôi nổi ngó nhìn xung quanh, muốn là người đầu tiên xem kết quả.

Ninh Tất cũng khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, nội tâm không ngừng cầu nguyện, nhất định phải có tinh thần lực, nhất định phải có tinh thần lực, bằng không cái tên đáng giận kia nhất định bắt thóp không bỏ.

Chỉ là chờ rồi lại chờ, đèn kiểm tra đo lường chậm chạp không sáng.

Mọi người liếc nhau, hai mặt nhìn nhau.

Đây là không có tinh thần lực đi?

Ninh Tất sắc mặt thay đổi.

Phương Tuấn kích động: “Hắn quả nhiên dùng thuốc cấm.”

“Nói bậy, đừng bôi nhọ.”

Ninh Tất lập tức phản bác, Tất chủ nhiệm và thầy giáo phụ trách kiểm tra đo lường đều đang xem, hắn sắc mặt gấp quá nói: “Thầy giáo, Sương Sương không có dùng thuốc cấm, cậu ấy...”

Lời nói còn chưa kịp nói xong, đèn dụng cụ đột nhiên sáng!