Chương 7.2

Ngu Thanh quay lại, trên mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

"Ồ? Vậy xem ra Mã gia muốn tiếp nhận cửa sinh ý này?"

"Tiếp nhận! Sao lại không tiếp nhận!"

Mã Định đi đâu mà tìm được một cơ hội tốt như vậy. Hơn nữa, việc trông giữ Ngu Chí Khoan đối với hắn mà nói là cực kỳ dễ dàng.

"Vậy cha ta thì sao?"

Mã Định đảo mắt, vừa cười vừa nói, "Ngu Chí Khoan thiếu ta một khoản lớn tiền đánh bạc, nên làm công trả nợ là đương nhiên."

Ngu Thanh lúc này mới nở nụ cười, bước tới trước mặt Mã Định, hai tay dâng tiền bạc lên. “Đa tạ Mã gia, đây là tiền của hai tháng đầu, mong ngài vui lòng nhận lấy."

Mã Định nhận tiền. Ngu Thanh lập tức lấy ra thêm 5 lượng bạc, đặt vào tay hắn.

"Còn có một việc nữa, xin ngài giúp ta diễn một vở kịch."

Mắt Mã Định sáng lên, Tiểu Ny Tử quả thực biết cách làm việc, hắn cười híp mắt nhận lấy tiền.

"Diễn vở kịch gì?"

"Vở kịch bán mình."

Mã Định nghiêng đầu, không rõ lắm, hỏi: "Có ý tứ gì?"

Ngu Thanh mỉm cười, "Cha ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Coi như thật sự thiếu ngài tiền, cũng sẽ không bỏ qua ta. Cho nên ta nghĩ nhờ ngài giúp diễn vở kịch này..."

Ngu Thanh tỉ mỉ giải thích kế hoạch cho Mã Định.

Nàng đem các đạo cụ cần thiết mình đã làm tốt ra và đưa cho Mã Định.

Sau khi nói xong, Mã Định không nhịn được mà cười nhạo: "Tiểu Ny Tử, ngươi thật là quá xấu, nhưng ta thích. Ha ha ha."

Sau đó, Mã Định rời đi.

"Nhìn kỹ nha! Cha ngươi hiện giờ đang ở bên ngoài kia."

Ngu Thanh ánh mắt sáng lên, quyết đoán gật đầu.

"Đi thôi."

Ngu Thanh xoa xoa mặt, đem ý cười trên mặt đánh tan, thay đổi thành dáng vẻ tội nghiệp.

Nàng mượn mực nước trên bàn để vẽ lên mặt vài vết đen, làm tóc rối bời, khiến gương mặt trông bị che lấp đến bảy tám phần, lúc này nàng mới theo Mã Định ra ngoài.

Mã Định liền đánh đòn phủ đầu, la lớn: "Hay cho ngươi Ngu Chí Khoan! Lại dám thiếu nợ trên địa bàn của ta mà không trả? Còn chơi bẩn nữa!"

Ngu Chí Khoan sững sờ, trên tay cầm tiền, khi nghe thấy tiếng la của Mã Định thì bị dọa đến mức khẽ run rẩy.

"Mã gia! Mã gia, ngài đang nói gì vậy? Ta… ta làm sao dám…"

Mã Định tát hắn, "Ngậm miệng! Ngươi còn dám biện minh!"

Thấy thế, các tiểu nhị trong sòng bạc ngay lập tức lao tới, bắt giữ Ngu Chí Khoan. Mã Định liếc nhìn Ngu Thanh một cái, rồi tiếp tục đánh đập Ngu Chí Khoan, ra tay ngày càng hung ác.

Đến khi Ngu Thanh cảm thấy đã đủ, nàng bắt đầu giả vờ khóc lóc, nước mắt rơi lã chã, giữ chặt lấy Mã Định. "Mã gia, xin đừng đánh, đừng đánh nữa, nếu ngài đánh cha ta nữa, ông ấy sẽ chết mất."

Ngu Chí Khoan khϊếp sợ không hiểu vì sao Ngu Thanh lại ở đây. Hơn nữa, cái Ny Tử này tối hôm qua còn dùng dao uy hϊếp mình, sao giờ lại cầu xin thay cho ông ta?

Nhưng sự vui mừng lập tức bao phủ Ngu Chí Khoan, hắn kêu lên với Mã Định: "Mã gia! Mã gia! Đây chính là nữ nhi của ta, ngài có thể lấy nàng để trả nợ! Nhất định có thể bán với giá tốt!"

Mọi người xung quanh ngừng đánh bạc, tò mò nhìn vở kịch này.

Có người thì thầm bình luận:

"Ngu Chí Khoan này thật không phải người, đến nữ nhi cũng bán được."

"Không phải sao, nữ nhi của hắn còn muốn cứu hắn cơ mà."

"Thật là đồ súc sinh."

Ngu Chí Khoan nghe vậy mà gần như tức đến nổ máu. Tối hôm qua, đồ bất hiếu này còn dùng dao đe dọa hắn, hắn đã quyết định bán Ngu Thanh là đương nhiên.

Nhưng chưa kịp mở miệng thì Mã Định đã ra tay đánh hắn hai cú. Ngu Thanh cố tình mỉm cười với Ngu Chí Khoan, khiến hắn gần như tức đến mức không còn giữ được bình tĩnh.

"Chờ một chút, có phải hắn đang chơi bẩn không?"

"Khó nói lắm, nhưng tối qua hắn đột nhiên có tiền đi uống rượu và nghe nói còn gọi cô nương."

"Tôi biết ngay mà! Ta nói ta tối qua tại sao thua nhiều như cậy, hóa ra là hắn chơi bẩn!"

"Chẳng qua nữ nhi hắn trông đầu tóc rối bù, mặt mũi cũng không rõ lắm. Dù Mã gia có nhận, cũng chẳng biết sẽ lấy được bao nhiêu tiền."

"Sợ là còn không đến 5 lượng đi. Vậy mà Ngu Chí Khoan thường khoe khoang con gái hắn xinh đẹp thế nào."

"Ha ha ha, các ngươi nhìn dáng vẻ Ngu Chí Khoan xem, rõ ràng chẳng có gì tốt đẹp."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Xem Mã gia sẽ xử lý hắn thế nào!"

"Trước đây cũng có người chơi bẩn, nghe nói bị chặt gãy tay chân!"

Ngu Chí Khoan nghe thấy vậy, sợ đến mức chân mềm nhũn. Ngu Thanh trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với người vừa nói lời này.