Chương 8: Bẫy cha

Mã Định giả vờ tức giận, kéo Ngu Thanh lên và giễu cợt: "Tiểu Ny Tử! Ngươi đã ký văn tự bán mình rồi, vẫn chưa đủ để trả hết số tiền cha ngươi nợ!"

Nói xong, hắn đẩy Ngu Thanh một cái. Ngu Thanh thuận thế lùi sang một bên, khóc lóc như mưa, nhưng vẫn không quên châm chọc Ngu Chí Khoan.

"Cha! Nữ nhi... Nữ nhi có lỗi với ngài, nữ nhi về sau không thể tận hiếu cho ngài."

Miệng thì kêu lên thiết tha, nhưng thực ra không chút cảm xúc, suốt quá trình chỉ là gào khan. Nếu có người tinh ý quan sát, sẽ phát hiện mắt Ngu Thanh không hề đỏ, một giọt nước mắt cũng không có.

Ngu Chí Khoan trừng mắt đỏ ngầu nhìn Ngu Thanh. Ngu Thanh lặng lẽ đưa mắt ra hiệu, Mã Định liền xuống tay ác hơn, đánh cho Ngu Chí Khoan liên tục kêu lên. Hắn còn chuyên môn chọn mắt cá chân, đạp mạnh mấy cái!

Ngu Thanh nghĩ thầm, lần này xem như trả thù cho mẫu thân! Ai cho ngươi dám cướp tiền của thím Điền hôm qua! Thật là không biết xấu hổ. Đáng giận nhất là cướp tiền lại để đánh bạc!

Bên kia, Ngu Chí Khoan lòng lạnh buốt, cầu xin tha thứ.

"Mã gia! Mã gia! Đừng đánh nữa, ta thiếu ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả... Ta sẽ trả hết được không?"

Ngu Chí Khoan căn bản không biết mình nợ bao nhiêu tiền. Hiện tại, hắn chỉ muốn người này dừng tay, trên người hắn đau vô cùng khủng khϊếp. Thế là hắn đành phải đáp ứng trả tiền trước.

Mã Định và Ngu Thanh đồng thời nhếch mép cười, rồi nhanh chóng thu lại biểu cảm.

Mã Định móc ra từ trong tay áo hai tấm văn thư mà Ngu Thanh đã chuẩn bị trước, và gọi người mang mực tới để đóng dấu, trực tiếp ép Ngu Chí Khoan ấn dấu tay. Ngu Chí Khoan nhận văn thư, còn muốn nhìn qua một chút, nhưng ngay lập tức bị Mã Định đấm một cái vào mắt.

"Làm sao? Còn muốn xem? Hoài nghi ta lừa ngươi?"

Ngu Thanh khẩn trương nắm chặt mép váy. Ngu Chí Khoan, mặt mày ủ rũ, cầu xin: "Không, không, tiểu nhân sẽ đóng dấu tay, xin đừng đánh nữa."

Dù sao hắn cũng không biết chữ, nhìn qua có vẻ giống phiếu nợ a!

Ngu Thanh thấy Ngu Chí Khoan đè dấu vân tay lên văn thư, mới thả lỏng tay khỏi mép váy. Trước khi mọi việc kết thúc, lòng nàng vẫn còn hoảng hốt.

Lúc này, ai cũng không chú ý tới, ở nơi hẻo lánh trong sòng bạc, có một thư sinh anh tuấn đang vui vẻ đập hạt dưa. Thư sinh không bỏ qua bất kỳ ánh mắt trao đổi nào giữa Mã Định và Ngu Thanh.

"Có ý tứ! Thật sự là rất có ý tứ ——"

Ngu Thanh lúc này dồn hết sự chú ý vào người cha cặn bã, cũng không rảnh mà để ý tới hắn.

Chờ Mã Định cho người kéo Ngu Chí Khoan vào hậu viện, hắn dẫn Ngu Thanh vào một phòng bên cạnh. Sau khi kéo rèm lại, Mã Định nở nụ cười méo mó: "Thế nào? Ta diễn không tệ chứ?"

Ngu Thanh lập tức vỗ tay khen ngợi, còn giơ ngón cái lớn: "Không chỉ không tệ, quả thực là tự nhiên, diễn xuất vô cùng tuyệt vời! Mã gia thật lợi hại!"

Mã Định cười tự mãn, ngồi trên ghế, rồi đưa văn thư cho Ngu Thanh. Đó không phải là phiếu nợ mà là một phần văn thư đoạn thân và một phần thư bỏ vợ.

Ngu Thanh hài lòng nhận lấy, sau khi xác nhận dấu tay của Ngu Chí Khoan rõ ràng không vấn đề, nàng định chào Mã Định rồi rời đi nhưng bị Mã Định gọi lại, hỏi:

"Tiểu Ny Tử đầu óc linh hoạt cũng rất gan dạ. Chẳng qua ta rất hiếu kỳ, là ai nói cho ngươi biết rằng chỉ cần dùng tiền là có thể khiến ta phối hợp? Ngay cả giá thanh lâu ngươi cũng biết rõ ràng như vậy?"

Ngu Thanh cười cười, "Ôi, ngài Mã gia là ai chứ? Ngài là nhân vật nổi tiếng trong huyện, ta là một nữ tử nông dân, nếu không có chút bản lĩnh, dám trực tiếp đến làm ăn với ngài sao?"

Kỳ thật tất cả thông tin mà Ngu Thanh biết đều do nàng thăm dò từ cuộc trò chuyện với chưởng quỹ thợ mộc vào ngày trước.

Đầu tiên, nàng tìm hiểu giá cả ở thanh lâu. Thứ hai, Mã Định thật ra không có bối cảnh gì đặc biệt, bình thường rất yêu tiền như mạng và quý trọng mặt mũi. Thứ ba, Mã Định rất khinh thường cha nàng và không có chút thái độ tốt nào đối với ông ta. Ngu Thanh hôm nay chỉ là hốt thuốc đúng bệnh, tận dụng thông tin đã thu thập được.

Nàng biết rõ mình không có bối cảnh. Nếu lúc này tiết lộ rằng nàng chẳng qua là thăm dò được tin tức ngầm, Mã Định sẽ bớt phần kiêng kỵ. Cho nên nàng liền cố ý nói những lời mơ hồ nhưng có ý nghĩa rõ ràng rằng nàng có người đứng sau hỗ trợ.

Quả nhiên, Mã Định nghe xong, lập tức hiểu ý Ngu Thanh. Người thông minh không nên hỏi tiếp, thái độ trở nên tốt hơn không ít.

"Được, vậy về sau hợp tác vui vẻ nhé?"

"Đương nhiên, mỗi tháng tiểu nữ tử nhất định sẽ đúng hạn dâng tiền lên."

"Ngươi có thành tâm thế này, Mã Định ta không nói nhiều, một lời hứa là một lời hứa. Chỉ cần ngươi đúng hạn giao tiền, ta có thể cam đoan cha ngươi sẽ không làm phiền ngươi và mẹ ngươi nữa."

"Đa tạ Mã gia."

Mã Định phất tay, nói thêm: "Rảnh rỗi thì giới thiệu người cho ta, nếu có việc cần, ta cũng sẽ giúp đỡ?" - Mã Định cố ý thăm dò Ngu Thanh.

Ngu Thanh không chút hoảng hốt, nhẹ gật đầu, "Về sau chắc chắn có cơ hội."

Không phải chỉ là dựa vào thế lực sao? Dù sao cũng đã mượn một lần, không kém gì mượn thêm lần nữa.

Mã Định tự cho là mình thông minh cảm giác phỏng đoán của mình là đúng, nhưng không ngờ đó lại là đúng ý của Ngu Thanh.

"Được rồi, tạm thời như vậy, ta còn phải dọn dẹp một chút cha ngươi."

"Đa tạ Mã gia, tiểu nữ tử xin cáo từ trước."

Mã Định đứng dậy, tiễn Ngu Thanh ra ngoài. Vừa quay trở lại trong tiệm, liền bị thư sinh trong góc chặn lại.

"Mã Định! Tới đây nói cho gia nghe một chút, tiểu cô nương vừa rồi là chuyện gì?"

Mã Định trước đó còn diễu võ giương oai, giờ lại chân chó đến gần.

"Đến ngay! Cô nương kia tên là Ngu Thanh..."

Mã Định mang theo khuôn mặt tươi cười, khom người đem chân tướng nói ra một cách đại khái. Tiểu thư sinh càng nghe càng thấy hứng thú, trong lòng dường như đã có kế hoạch.

Ngu Thanh đi ra ngoài cũng không biết gì. Nàng đi đến hiệu thuốc trong huyện mua một ít thuốc, mua thêm chút điểm tâm rồi quay trở về thôn. Hôm nay mẫu thân vẫn còn uống thuốc điểm tâm vừa vặn sẽ giúp bà giảm bớt những cơn đắng.

Khi về đến nhà, Ngu Thanh thấy Chu Lệ đã dậy, đang lê chân đi lấy nước để giặt quần áo. Ngu Thanh lập tức chạy tới, "Nương, sao người không ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt?"

Chu Lệ lau tay, "Không có việc gì, nương đã đỡ nhiều rồi. Bây giờ chúng ta đem quần áo người giặt sạch, còn có thể đổi lấy ít bạc.”

Chu Lệ thực ra rất muốn hỏi về tình hình của nữ nhi hôm nay, nhưng lại sợ mình nói nhiều sẽ gây áp lực cho nữ nhi. Bà chỉ dám cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Ngu Thanh.

Ngu Thanh buồn cười lắc đầu, chủ động nói: "Nương, con có tin tức tốt phải nói cho người. Chúng ta đã trả hết nợ rồi."

"Cái gì?" - Chu Lệ gắt gao nắm lấy tay Ngu Thanh, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin hỏi lại "Thật sao?"

"Ừm."

"Con... lấy tiền từ đâu?"

Ngu Thanh cười híp mắt, "Nữ nhi có biện pháp của mình nha…."

Nói xong nàng thuận tiện lấy ra số bạc còn lại từ trong ngực, đặt tất cả vào tay Chu Lệ. Chu Lệ ngơ ngác nhìn số bạc trong tay, rồi lại nhìn dáng vẻ Ngu Thanh, khóc òa lên, "Hài tử số khổ của ta!"

Ngu Thanh ngơ ngác, đang tốt đẹp sao bà lại không rồi?

"Là nương vô dụng, là nương có lỗi với con!" - Dứt lời, Chu Lệ định nhảy xuống giếng.

Ngu Thanh hoảng sợ, nhanh chóng kéo mẹ lại. Chuyện này rốt cuộc là sao?