Chương 2.1: Lợi dụng người bán cá

Chưa kịp để hai người nghỉ ngơi, cửa đã bị đập liên tục, rung chuyển dữ dội.

"Mở cửa! Mau mở cửa!"

Nghe thấy tiếng đập, sắc mặt mẫu thân trắng bệch, nhanh chóng thành thạo nhốt Ngu Thanh vào trong phòng, dặn dò: "Vẫn như lần trước, con đừng lên tiếng. Nghe lời, nương ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay." Nói xong, bà tự mình ra ngoài và khóa cửa lại.

Ngu Thanh nhất thời mơ hồ, không kịp ngăn cản mẫu thân mình: “Nương! Người đang làm gì vậy? Đừng mở cửa!”. Nàng tuyệt vọng hét lên với mẫu thân.

Mẫu thân cố nở một nụ cười, trên môi không còn một chút máu nhưng vẫn cố an ủi Ngu Thanh: “Tiểu Bảo ngoan, nương không có việc gì. Chỉ cần hắn đi liền tốt rồi. Con nghe lời đừng lên tiếng.”

Nói đến đâu bà không để ý Ngu Thanh nữa, xoay người mở cửa. Cửa vừa mở ra đã bị người ở bên ngoài đá tung, mẫu thân cũng bị đá thẳng xuống đất.

“Chu Lệ, đồ đàn bà thôi nhà ngươi lại mở cửa chậm như vậy. Tên Ngu Chí Khoan kia đâu rồi?” – Một đại hán khuôn mặt đầy dữ tợn nắm chặt lấy cổ áo Chu Lệ (mẫu thân Ngu Thanh) chất vấn, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh.

"Mẹ kiếp, lại để cho lão già kia chạy trốn nữa rồi!. Nếu hắn đã không có ở đây thì tiền này người phải trả! Còn có nha đầu kia của nhà ngươi đâu rồi? Nếu không trả được thì lấy nàng để trả nợ!"

Tên đại hán dữ tợn trực tiếp thò tay vào, định lục lọi tìm bạc trên người Chu Lệ.

Chu Lệ rêи ɾỉ, gắt gao giữ chặt cổ áo của mình, nước mắt lăn dài trên má nhưng không đổi lại được chút tôn trọng nào.

"Đại gia, chúng ta thật sự một phân tiền cũng không có."

Nhưng những giọt nước mắt chỉ khiến tên đại hán dữ tợn thấy phiền.

“Khóc khóc khóc, lão tử tới cửa đòi nợ là đạo lý hiển nhiên, ngươi khóc cái gì.” Dứt lời lại vung bàn tay đánh tới.

Ngu Thanh cảm thấy tình huống không đúng, lo lắng không yên được.

Cửa căn bản không thể mở được, thậm chí cửa sổ cũng không có. Cô vội vàng hướng ra bên ngoài la lớn: "Ta ở đây! Ngươi không được làm gì mẹ ta".

Tên đại hán dữ tợn nghe thấy tiếng của Ngu Thanh, buông Chu Lệ ra và lập tức cảm thấy hào hứng.

"Nha, tiểu Ny Tử (*gọi nữ tử) ở nhà sao? Vậy tốt quá, để cho gia vui vẻ một chút trước đã, gia sẽ thư thả cho các ngươi vài ngày!"

Tên đại hán dữ tợn hưng phấn xoa đôi bàn tay, kéo giật quần áo của Chu Lệ, từ ngực bà tìm được chìa khóa, cười hì hì đi về phía phòng nghỉ giữa nhà.

"Tiểu Ny Tử, đại gia đến đây ——"

Ngu Thanh ép mình phải tỉnh táo lại, trong đầu không ngừng hiện lên những video ngắn hướng dẫn kỹ thuật tự vệ cho phụ nữ mà mình đã từng nhìn thấy.

"Ta có tiền! Ta có tiền! Không được chạm vào nữ nhi của ta!"

Đại hán dữ tợn giơ một chân đá vào ngực Chu Lệ: "Cút đi! Bây giờ lão tử không cần tiền, lão tử muốn cùng tiểu Ny Tử thoải mái một chút."

Ngu Thanh sợ mẫu thân mình bị thiệt thòi nên hét lớn: "Nương! Con không sao đâu, người đừng lo lắng nhé!"

Nhưng nàng lại thấy mẫu thân mình không quan tâm, vẫn ôm lấy chân của đại hán, cắn mạnh một cái không buông. Máu từ khóe miệng trộn lẫn với nước bọt nhỏ giọt xuống, vấy bẩn không ít lên ống quần của tên đại hán. Tên đại hán tức giận, không một chút kiên nhẫn kéo tóc mẫu thân, hung hăng tát bà một cái.

"Mẹ kiếp, lão tử nói chuyện ngươi nghe không hiểu đúng hay không?"

Mẫu thân đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, khóe miệng chảy máu nhưng vẫn như cũ gắt gao ôm chặt lấy chân đại hán, không để hắn tới gần Ngu Thanh thêm một bước.

Mắt Ngu Thanh đỏ hoe, vội vàng đập cửa, dùng chân đá mạnh lên, cố gắng thu hút sự chú ý của tên đại hán: "Đồ ngu ngốc, người đừng đánh mẹ ta! Có bản lĩnh thì đến đây!"

Tên đại hán muốn bỏ qua mẫu thân nàng, nhưng bà vẫn không từ bỏ, tiếp tục ôm lấy chân hắn, lặp đi lặp lại mấy lần, toàn bộ khuôn mặt bà bị đánh sưng lên.

Ngu Thanh đập cửa đến đỏ cả tay, khóe mắt nhìn thấy một cái xẻng, liền lập tức cầm lên, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy dùng sức cạy cửa ra. Nàng nghe thấy bên ngoài tiếng bạt tai cùng tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, gương mặt kìm nén đến đỏ bùng, cả người nổi đầy gân xanh. Đột nhiên, cánh cửa vốn đã cũ bị nứt ra một lỗ nhỏ, nàng lập tức dùng sức hơn nữa.

“Ba” – cửa thế mày bị cạy ra. Đại hán dữ tợn trừng lớn hai mắt, dụi mắt không thế tin được, hắn nhìn nhầm rồi đúng không? Làm sao có thể? Nàng với thân hình nhỏ bé như vậy, thế mà có thể đẩy cửa ra được??

Mẫu thân vừa nhìn thấy nàng, cả người lập tức nhảy lên người đại hán, ngón tay túm lấy tóc hắn, miệng gắt gao cắn cổ hắn, vừa nức nở vừa nhìn chằm chằm Ngu Thanh với đôi mắt đỏ hoe, nói không rõ: "Mau chạy! Chạy đi!"

Ngu Thanh chợt ý thức được, mẫu thân này có thể yêu đương mù quáng, coi chồng là trời nhưng bà cũng thật sự yêu thương nữ nhi mình vô cùng. Có lẽ việc nàng xuyên tới đây chính là để giúp đỡ nữ nhân đáng thương này.