Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ở Trong Câu Chuyện Cực Phẩm Điền Văn Ủng Hộ Nữ Quyền

Chương 2.2: Lợi dụng người bán cá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên đại hán thấy vô cùng đau đớn, hắn dùng tay túm lấy tóc Chu Lệ, kéo ra một túm tóc lớn.

Lúc này Ngu Thanh vô cùng bình tĩnh, cầm lấy cái xẻng trong tay, vung lên đánh một cái vào đũng quần hắn. “A….!!!” – Khuôn mặt đại hán tràn đầy thống khổ, nằm trên mặt đau đớn rên lớn.

“Ta cảnh cáo ngươi, hôm nay ngươi đừng mơ làm gì cả! Ta đã được gả cho Mã Định trong huyện, hắn là ai chắc ngươi cũng biết rõ!"

Nàng cũng không biết danh tiếng của Mã Định có lớn và uy lực đến đâu, nhưng chỉ có thể dựa vào thế lực này!

Tên đại hán dữ tợn mặt xanh lại, khom người đứng dậy.

“Ngươi nói cái gì? Mã gia??”

Ngu Thanh nghe hắn gọi xong liền biết có hy vọng, càng ngẩng cao đầu lên: “Không sai, chính là Mã Định. Ta đã được hứa hôn cho hắn, ngươi hôm nay dám động vào ta dù chỉ một ngón tay chính là cho hắn đội nón xanh. Nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lúc nay nàng giả vờ không sợ trời không sợ đất, muốn bao nhiêu phách lối liền có bấy nhiêu phách lối.

Đại hán liền lộ vẻ do dự, ôm thân dưới của mình không dám đến gần nàng.

“Coi như ngươi gặp may đi! Nhưng là cha ngươi nợ tiền phải trả là đạo lý hiển nhiên!" Hắn tiến lên hai bước, "Trả tiền! 5 lượng bạc!"

Mẫu thân lùi lại nửa bước, nhưng nàng (Ngu Thanh) lại tiến lên hai bước: "Trả! Chờ ta gả Mã Định, ngươi còn sợ ta còn không trả hay sao? !"

Dữ tợn đại hán cau chặt lông mày, thở hổn hển, hắn không dám đắc tội Mã gia. Mà Ngu Thanh một tiếng mở miệng gọi Mã Định rất tự nhiên, thái độ cũng kiên quyết như vậy. Nếu chuyện này là thật, chỉ vì 5 lượng bạc mà đắc tội Mã Định mình liền lỗ lớn.

Ngu Thanh cũng nhìn ra hắn xoắn xuýt, lại tiến thêm 2 bước nữa, kéo một cái ghế tự nhiên ngồi xuống, đặt một tay lên lưng ghế và bắt chước dáng vẻ của xã hội đen trong phim truyền hình. Nàng bình tĩnh nói “Nếu hôm nay ngươi đi trước, sau này khi ta và Mã Định thành hôn còn có thể nói vài lời tốt đẹp cho người, tiền cũng sẽ vẫn trả lại cho ngươi. Cha ta vừa đi vào trong huyện để bàn lại chi tiết cùng Mã Định rồi mang sính lễ, trở về liền có tiền. Ngươi nếu vẫn còn không tin, có thể đi hỏi một chút.

Tên đại hán có chút tin tưởng, bởi vì rõ ràng tiểu đệ của hắn trông thấy Ngu Chí Khoan trở về, nhưng bây giờ hắn lại không có trong nhà.

Thấy hắn dao động, nàng lại tiếp tục hù dọa hắn: “Nhưng nếu hôm nay ngươi không thức thời, ta sẽ để Mã Định xử lý ngươi! Ngươi phải biết rằng thổi gió bên gối là không thoát được, một ngày không xong ta sẽ nói suốt một tuần, một tuần không xong ta sẽ nói suốt một tháng, một tháng không xong ta sẽ..."

"Được được được, coi như ta không đắc tội ngươi. Chỉ cần ngươi cam đoan trong vòng 2 ngày trả hết, ta sẽ đi ngay!" Tên đại hán dữ tợn không ngốc, hắn chỉ muốn xem Ngu Thanh có dám đáp ứng hay không. Nếu Ngu Thanh không đồng ý, hôm nay nói gì đi nữa hắn cũng phải cho nàng chịu chút đau khổ.

Ngu Thanh cười lạnh một tiếng, khoác tay lên thành ghế, giữ chặt tay nắm: "5 lượng đúng không? Trả lại ngươi thì trả lại ngươi, chuyện này có gì to tát!"

Đại hán mắt thấy nàng không một chút hoảng hốt, trong lòng liền tin 7, 8 thành, ánh mắt đảo nhanh, trực tiếp thay đổi thái độ: “Ngài nhìn xem chuyện gì xảy ra này, hóa ra là nàng dâu Mã gia, ta đã đắc tội, đắc tội rồi. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, chuyện này đừng nói với Mã gia.”

Nàng nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên một bên.

Tên đại hán vờ như lơ đãng hỏi: “Ngài nhìn xem, làm sao không nói sớm? Còn để Chu Lệ ngăn cản ta như vậy?”.

Đây là nghi vấn lớn nhất của hắn, nếu Ngu Thanh thật sự muốn gả cho Mã Định, khi mình tới cửa, tại sao Chu Lệ lại sợ hãi như vậy? Ánh mắt hắn nheo lại, tiểu nha đầu này không phải cố ý lừa gạt mình đi?

Ngu Thanh không hề bị lay động, lạnh lùng trừng mắt tên đại hán mỉa mai nói: "Nương ta biết gì chứ? Phụ nữ nông thôn không có nhiều kiến thức, bà chỉ biết rằng không thể để cô nương trong sạch bị hủy. Nếu trong sạch của ta bị hủy, tiền liền không có, Mã Định cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Gã đại hán lập tức treo khóe miệng: “Này hiểu lầm, cái sự tình này là hiểu lầm.”

Ngu Thanh bắt chéo chân: “Hiểu lầm? Nếu đã là hiểu lầm làm sao ngươi không để lại chút gì. Đem người đánh thành dạng như thế này mà không cần phụ trách sao?”

“Cái gì??”
« Chương TrướcChương Tiếp »