Chương 4.1: Ngu Thanh câu cá – người nguyện mắc câu

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Thanh rời khỏi nhà. Nàng cũng không liều lĩnh đi một mình vào huyện thành mà lựa chọn tiêu hết số tiền ít ỏi trên người để thuê xe bò.

Thời gian chính là sinh mệnh, và đây là lúc mà nàng thật sự cảm nhận điều đó.

Trên xe, mấy vị đại nương không biết mệt mỏi tìm nàng nói chuyện phiếm, thực ra là đang châm chọc Ngu Thanh.

"Ôi, Ngu Thanh cha tối qua lại không về nhà à?"

"Ngươi sớm như vậy vào huyện thành làm gì?"

"Haiz, Nhị nương nàng! Ngu Thanh đi sớm như vậy chắc chắn là nàng sốt ruột, vội vàng đi xem tướng công rồi! Hahaha"

Mấy người thấy Ngu Thanh không phản ứng gì, tiếp tục trêu chọc: "Hừ, tiểu tử ngu ngốc đó có gì đáng xem."

"Đúng vậy ha ha."

Đại nương nói chuyện đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Trước đây, nguyên chủ là người nổi tiếng tài giỏi và xinh đẹp trong làng, không ít tiểu tử nhà các nàng theo đuổi. Nhưng nàng (nguyên chủ) chưa bao giờ để mắt đến bất kỳ ai.

Hiện tại thì tốt rồi, Ngu Thanh lại muốn gả cho một tên lưu manh, các nàng cũng không nhịn được mà châm chọc.

Đợi đến huyện thành, Ngu Thanh không nói lời nào mà trực tiếp bước ra khỏi xe.

Tại hiệu sách mua vài tờ giấy, rồi đi thẳng đến xưởng mộc duy nhất trong huyện.

"Chưởng quỹ đâu rồi?"

Chưởng quỹ lập tức tiến lên đón tiếp.

"Khách quan cần chọn đồ gì? Tiểu điếm của chúng tôi có không ít nội thất có sẵn."

"Chưởng quỹ, ta có cửa sinh ý muốn cùng ngài nói chuyện."

"Ồ?"

"Tôi trả 20 văn, mượn ngài một cái bàn, ngồi đến trưa, ngài thấy sao?"

"A?"

Chưởng quỹ có vẻ hơi mơ hồ nhìn Ngu Thanh, nhưng ngược lại vợ hắn lập tức tiến đến, "Được, làm sao lại không được."

Thuận thế liền đem chưởng quỹ đẩy sang một bên, "Nhưng tiền cần phải thanh toán trước."

Ngu Thanh không chút do dự, trực tiếp lấy số tiền cuối cùng còn lại ra.

Khi vợ của chưởng quỹ định lấy tiền, Ngu Thanh lại lấy lại.

"Tôi còn cần mượn một ít bút và mực, có thể thêm 5 văn không?"

Nàng dâu chưởng liền cười tươi như hoa, liên tục đáp ứng.

"Được! Có ngay!"

Ngu Thanh lúc này mới đưa ra 25 văn. Hiện giờ, toàn thân cao thấp trên người Ngu Thanh một văn tiền cũng không có.

Chưởng quỹ trầm mặc mang bút và mực tới cho nàng, đặt lên bàn, dặn dò: "Đừng làm bẩn, nếu hư hỏng cái bàn phải bồi thường."

Ngu Thanh gật đầu cười, từ ngoài cửa nhặt lấy một nhánh cây thẳng tắp.

Nàng mở bản thiết kế bách khoa toàn thư trong đầu ra.

Chọn một mẫu thiết kế lớn cho cái bàn, nàng vẽ nó một cách chi tiết trên giấy.

Ban đầu, chưởng quỹ không chú ý lắm, nhưng khi bản thiết kế của Ngu Thanh dần hình thành, ông dần dần không rời mắt khỏi nàng, đứng yên lặng sau lưng nàng.

Ngay cả khi khách hàng đến, chưởng quỹ cũng không thèm để ý. Vợ ông phải mắng một hồi.

"Ái chà, ngươi đây là muốn làm gì! Nhìn tiểu cô nương? Ngươi muốn lão nương tức chế.t phải không??"

Chưởng quỹ một tay bịt miệng nàng dâu mình lại, nhỏ giọng nói: "Chờ một chút, nếu làm tốt, đây có thể là cơ hội để chúng ta kiếm được nhiều tiền!"

Tai Ngu Thanh khẽ động, toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người đều lọt vào tai nàng. Khóe miệng đang mỉm cười lại rộng hơn mấy phần.

Cá, không phải đã mắc câu rồi hay sao?

Khi bản vẽ hoàn thiện được một nửa, Ngu Thanh dứt khoát dừng lại, thay giấy và tiếp tục vẽ, nhưng thiết kế trong đầu hoàn toàn không lật qua trang khác. Nàng biết, có người không thể ngồi yên.

Chưởng quỹ lập tức ngăn cản nói: “Ai ai ai, ngươi đừng đổi! Tiếp tục vẽ đi !”

Ngu Thanh tỏ vẻ không quan tâm.

“Chưởng quỹ không hiểu cái này đi, thứ ta vẽ chính là bản thảo bí mật thiết kế nội thất. Một khi vẽ xong toàn bộ, ta lấy cái gì kiếm tiền?”

Lần này chưởng quỹ lại trở nên gấp gáp: “Cả cái huyện thành này nghề mộc nhà ta là tốt nhất, ngươi bán? Ngươi muốn bán cho ai?”

Ngu Thanh thần bí cười: “Vậy cũng không nhất định. Chỉ cần ta đem những bản vẽ này làm thành thành phẩm, sinh ý này coi như không nhất thiết của ngài”.

Sau đó chỉ tay vào cái bàn: “Ngài cũng đã xem nó cả buổi sáng, không phải cũng rất thích thú với bản vẽ của ta hay sao?”

Chưởng quỹ lúng túng sờ mũi. “Vậy ngươi muốn bán như thế nào? Ta mua!”

“Cái này?” “Ừm”

Nhìn từ các điểm đánh dấu trên bản vẽ, một cái bàn gỗ vậy mà có thể biến lớn hơn??? - Đây là thiết kế hắn trước nay chưa từng thấy.

Chưởng quỹ có linh cảm, cái bàn này nếu thật sự làm ra, nó chắc chắn sẽ là mục tiêu tranh giành giữa các phú thương.