Chương 6: Không phải con người

Sau khi thu thập xong tên đại hán dữ tợn, tâm trạng của Ngu Thanh rất tốt. Rời khỏi thôn, nàng liền thanh toán tiền công cho các tráng hán đi sau lưng. Nhảy nhót quay về nhà, gặp ai trên đường cũng cười híp mắt chào hỏi.

Bất ngờ, một thím tiến lên giữ chặt Ngu Thanh.

"Ngu Thanh! Cha ngươi trở về rồi!"

"Cha ta trở về rồi? Không thể nào?" Ngu Thanh ngạc nhiên.

"Chúng ta thấy rõ ràng mà! Cha ngươi sắc mặt kém lắm, ngươi mau về nhà xem thế nào."

Trong lòng Ngu Thanh có dự cảm không tốt. Hôm nay nàng ra ngoài kiếm tiền, mẫu thân biết điều này. Vạn nhất bà nói với cha cặn bã, vậy mình về nhà sẽ khó giải thích lắm sao?

Rõ ràng cha cặn bã này mấy năm nay càng ngày càng ít về nhà. Lần trước mới cầm tiền đi, không nên về sớm như vậy. Sao đột nhiên trở về rồi?

Ngu Thanh lo lắng cha cặn bã sẽ đánh mẫu thân mình. Hiện tại mẫu thân đang bị thương, tránh cũng không có chỗ mà tránh. Nàng lập tức phi nước đại về nhà.

Chưa đến cửa, nàng đã nghe thấy tiếng kêu thống khổ của mẹ và tiếng quát mắng của cha. Ngu Thanh mặt xanh tái. Vừa bước vào cửa, liền thấy Ngu Chí Khoan đang tát vào mặt Chu Lệ, chân còn hung ác đạp mạnh vào mắt cá chân bị thương của bà. Vừa giẫm, hắn vừa cười ha ha, phảng phất tìm được điều gì thú vị.

“Ngu Chí Khoan! Ngươi đang làm gì vậy?" - Ngu Thanh nhặt tảng đá đập tới, ý đồ ngăn Ngu Chí Khoan lại.

Ngu Chí Khoan bị đánh đau, hét lên: "Cút mẹ mày đi, ai dám đánh ta!" Nhìn lại, thế mà là Ngu Thanh!! Hắn tức giận hầm hầm lao về phía nàng.

Chu Lệ thấy tình hình không ổn, liền gắt gao ôm lấy chân của Ngu Chí Khoan. "Cha nàng! Cha nàng! Đừng đánh nữa! Tiểu Bảo mới trở về, nàng không biết gì hết!"

Ngu Chí Khoan tức giận, đá mạnh một cú vào Chu Lệ. Bà lập tức che ngực, không thở nổi. Ngu Thanh toàn thân đều bùng nổ.

Cái kịch bản này tại sao lại giống như hôm qua?

Lúc nào cũng chỉ biết trút giận lên nữ nhân thôi đúng không? Ngu Thanh cầm lấy cái chổi, trực tiếp đánh qua. Ngu Chí Khoan không kịp trở tay, chịu vài cú đập. Ngu Thanh nhớ lại dáng vẻ đau khổ của tên đại hán hôm qua, nàng đá mạnh vào nơi đó, còn hung ác hơn hôm qua.

Ngu Chí Khoan lập tức ôm chỗ đau, kêu rên. Ngu Thanh chạy vào bếp, lấy con dao, lao thẳng tới trước mặt hắn. "Ngươi dám đánh mẹ ta! Ngươi thử đánh nữa xem!"

Ngu Chí Khoan bị dáng vẻ hung hăng của Ngu Thanh dọa sợ, ôm chỗ đau, lùi dần về phía sau. Ngu Thanh cầm dao chậm rãi tiến tới chỗ Chu Lệ.

“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi…Ngươi dám cầm dao đối với cha ngươi?? Ngươi chán sống rồi đúng không?

Ngu Thanh mở to hai mắt, nhìn chằm chặp Ngu Chí Khoan, cắn chặt răng lên tiếng.

“Đúng vậy ạ, người không để ta sống tốt, vậy thì chúng ta cùng ch.ế.t!! Ta chính là xuống địa ngục cũng phải mang theo ngươi cùng một chỗ.” _ Ngu Thanh vừa nói, vừa duỗi dao ra uy hϊếp Ngu Chí Khoan.

Ngu Chí Khoan đau đến mồ hồi đầm đìa, sợ hãi từng bước tiến về phía cửa: "Lão tử... Lão tử không so đo với ngươi!"

Ngu Thanh làm bộ muốn đứng lên, nhưng bị Chu Lệ gắt gao kéo váy. "Tiểu Bảo... Hắn là cha ngươi...Buông xuống… Buông dao xuống..."

Ngu Chí Khoan nghe thấy Chu Lệ nói, bỗng nhiên có thêm chút can đảm, hướng Ngu Thanh phun một ngụm nước bọt.

"Phi! Ngươi cái nha đầu chết tiệt này ngay cả lời nương ngươi cũng không nghe! Lão tử bán ngươi vào thanh lâu là hợp lý lắm!" – Ngu Chí Khoan kích động, không cẩn thận liền đem kế hoạch thực sự của mình nói ra.

Tay của Chu Lệ chậm rãi trượt xuống, buông quần áo của Ngu Thanh ra. Mang theo tia hy vọng cuối cùng, bà run rẩy hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi muốn bán Tiểu Bảo vào thanh lâu? Không phải gả chồng sao?"

Ngu Chí Khoan thầm tức giận, muốn vả cho miệng mình một cái. Đã đến nước này, hắn cũng không nghĩ muốn bịa đặt, bèn nói thẳng: "Lão tử chính là muốn bán đồ thua lỗ này vào thanh lâu! Không chỉ nàng, lão tử còn bán cả ngươi! Nhiều năm như vậy rồi, con trai cũng không sinh được, phế vật!"

Ngu Chí Khoan càng lúc càng mắng hăng. Ngu Thanh liền cầm dao lao vọt tới. "Ngươi nói thêm câu nữa xem!"

Ngu Chí Khoan sợ hãi, quay đầu chạy ra cửa. "Tiểu Bảo! Đừng!"

Ngu Thanh cố ý đuổi theo vài bước, thấy hắn chạy ra khỏi cửa, lập tức đóng chặt cửa lại. Nàng cười khổ một tiếng. Mình ở hiện đại chưa từng đánh nhau, nhưng ở cổ đại ngược lại càng ngày càng quen với việc động thủ.

Nhìn thấy mẫu thân lệ rơi đầy mặt, Ngu Thanh cười trấn an. "Nương đừng sợ, không sao, không có chuyện gì, hắn chạy rồi."

Chu Lệ khóc lóc: "Tiểu Bảo, tiểu Bảo của ta, con sao lại cầm dao? Vạn nhất ngươi bị thương thì sao? Nương sống thế nào đây?"

Ngu Thanh nhẹ nhàng thở ra, nàng suýt chút nữa cho rằng mẫu thân vẫn che chở cho cái đồ hỗn đản kia đâu. Lúc này, âm thanh hệ thống vang lên.

【Đinh! Cứu vớt mẫu thân: Nhiệm vụ hoàn thành 5%!】

"Mẹ, con có chừng mực, chỉ là dọa hắn thôi, đừng lo lắng."

Ngu Thanh nghĩ lại mà vẫn còn sợ hãi. Suy cho cùng mình cũng không có sức lực nhưng lão cha cặn bã. Vạn nhất hắn đem con dao đoạt lại, nói không chừng đêm nay sẽ thấy máu. Ở hiện nàng cũng đã được phổ cập, đối mặt với người mạnh hơn mình, việc cầm dao chưa hẳn đã là việc tốt. Vừa rồi tức giận quá nàng đều đem quên sạch sẽ.

Ngu Thanh chống đỡ đưa mẫu thân vào phòng, ngồi xuống kiểm tra mắt cá chân mẫu thân. Không n không biết, nhìn thấy liền giật mình. Hôm qua nàng nhìn qua chỉ bị sưng một chút, hiện tại chỗ sưng đã xanh tím lẫn lộn, so với chân trái sưng lên rất nhiều. Chu Lệ kéo Ngu Thanh lên:

“Tiểu Bảo, nương không có việc gì. Con nhìn xem đây là gì?"

Dứt lời, bà lấy từ trong ngực ra một cái túi vừa bẩn vừa cũ, đưa cho Ngu Thanh, yếu ớt nói: “"Tiểu Bảo, đây là tiền bà ngoại con cho, con cầm lấy... cầm lấy."

Ngu Thanh nghi hoặc hỏi: "Bà ngoại đến rồi ạ?"

Chu Lệ lúng túng vuốt tóc, "Không có, nương đi mượn. Trong này cũng có tiền công của mợ con."

Ban đầu, Chu Lệ cảm thấy việc lấy chồng cũng không tệ. Hiện tại chỉ muốn trả hết nợ cờ bạc càng sớm càng tốt. Nhất định không để Ngu Thanh bị bán vào thanh lâu.

“Cho dù có bán nhà thì cũng phải trả nợ kia. Thanh lâu…kia là cái địa phương ăn thịt người. Nhị Nha trước kia vào đó, tháng thứ hai đã bị đưa trở về.”

Lần đầu tiên Chu Lệ cảm thấy căm ghét Ngu Chí Khoan tới vậy. “Chính là đáng tiếc, tiền mượn thím Điền bên cạnh đã bị hắn cướp đi.”

“Thím Điền? Cũng cho chúng ta mượn tiền sao?”

Thím Điền tên là Điền Nhạc, cũng là đồng hương với mẹ mình, nhưng lại gả cho một người chồng không đáng tin cậy, lâu lâu ra ngoài ăn chơi đàng điếm không trở về nhà. Chẳng qua thím Điền thêu hoa rất khéo, lại thêm có một người con trai. Cuộc sống khống khổ như mẫu thân, nhưng cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Lần này có thể có tiền cho mượn, Ngu Thanh rất cảm tạ.

Trước mắt, chỉ có thể an ủi mẫu thân, để nàng lo lắng quá thân thể sẽ không tốt. “Nương, đừng lo, con sẽ lo liệu ổn thỏa. Thím Điền cho mượn bao nhiêu tiền?"

"Chưa đến 1 lượng."

Chu Lệ lo lắng nhìn Ngu Thanh.

Ngu Thanh phát hiện ra thanh tiến độ nhiệm vụ lại dịch chuyển một chút xíu.