Chương 5: ĂN Ý

Sau khi mắt hí đeo kính chịu một đá thì được nhóm mấy người Nhím Gai xách về phòng giam.

Lúc La Cường quay trở lại phòng giam, mắt hí đeo kính đang ấm ức vùi đầu ngồi trên giường.

La Cường cười lạnh một tiếng: “ Cậu sinh viên, oan ức lắm sao?”

Mắt hí đeo kính không dám làm ra động tác gì lớn, nhỏ tiếng nói: “ Không, không có.”

La Cường vươn tay vạch áo tù của đứa trẻ đó ra, quay đầu nói với Hồ Nham:“Dầu Hồng Hoa đâu, đưa cho cậu sinh viên này thoa đi.”

“Hai người các cậu không cần đi làm nữa, ở lại phòng nghỉ ngơi đi.”

La Cường vừa nói vừa cầm lấy cái xô với bàn chải mà mắt hí đeo kính mới dùng khi nãy đi ra ngoài chà quét tường dưới ánh nắng mặt trời chói chang…

Trong đám bạn tù, lão đại luôn có một ít đặc quyền riêng, theo quy tắc ngầm trong nhà giam thì cuối tuần hắn không cần làm mấy công việc bẩn thỉu do quản giáo phân công thêm vào thế này.

La Cường chủ động nhận phần công việc của mắt hí đeo kính, thay đối phương hoàn thành phần công việc này. Người bên cạnh nhìn thấy La lão nhị trèo lên thang cao cẩn thận tỉ mỉ chà quét tường, bản thân lại lười biến, đây không phải là đang chọc giận người ta sao, vì thế mọi người đồng thời ba chân bốn cẳng nhanh chóng hoàn thành cho xong công việc.

Xuất thân của mắt hí đeo kính không giống với phần lớn đồng bào phạm nhân lao động trong nhà giam này, trước khi vào tù họ đã từng làm qua rất nhiều công việc. Một cậu sinh viên ngồi trên ghế nhà trường hơn hai mươi năm làm gì đã từng làm những công việc nặng nhọc thế này? Cho nên chân tay rất không linh hoạt, điển hình của loại người IQ cao nhưng lại thiếu đi kiến thức thực tiễn và năng lực tự xử lý, bình thường ở xưởng làm việc đều là bạn tù giúp cậu ta.

La Cường là lão đại của lớp số 7, cũng là tổ trưởng khi đi làm, trong tổ mỗi khi cậu sinh viên này không hoàn thành nhiệm vụ, La Cường đều im lặng không lên tiếng đến giúp đứa trẻ này làm nốt cho xong.

Đêm đó khi về nhà giam, La Cường ném cho đứa nhỏ này hai túi lạp xưởng, thứ này là thứ tốt ở trong tù.

Hai mắt cậu sinh viên chăm chăm nhìn rồi đi đến cạnh La Cường, xấu hổ nói mấy câu, tự mình kiểm điểm, cảm ơn sự quan tâm của lão đại.

La Cường vươn tay xoa xoa đầu đứa nhỏ này mấy cái, giống như xoa đầu trẻ con vậy, ánh mắt đã ôn hòa hơn rất nhiều.

Đứa nhóc này mới hơn hai mươi tuổi, La Cường nhìn cậu ta, giống như nhìn em trai của mình…

Lớp số 7 là lớp duy nhất có sinh viên, cũng là mới bị đưa vào từ một năm trước. Những người khác trong nhà giam, bao gồm cả bản thân La Cường, đều là những người thô tục chưa từng học đến trung học, không có văn hóa gì. Cậu sinh viên này mới vừa vào cửa thì đã biến thành gấu trúc, một loài động vật quý hiếm.

Trong nhà giam có một quy định bất thành văn, những người có bằng cấp có học vị thì đều sẽ nhận được sự kính trọng ít nhiều từ những người bạn tù, đó chính là “ Người có văn hóa”, không phải chịu những màn đánh dã man trong nhà tù, không thể đánh, không thể bắt nạt, được nhận sự quan tâm vô cùng đặc biệt của mọi người.

Mắt hí đeo kính có thể nói là một con phượng hoàng bay ra từ một huyện nhỏ, trong nhà khó khăn vất vả nuôi cậu ta học xong đại học, vốn dĩ cho rằng con trai sẽ có triển vọng, nào ngờ mới đi làm được hai năm đã bị dính vào tham ô.

Cậu ta quen một người bạn gái, vì mua túi xách, mua giày cho bạn gái mình, cậu ta bắt đầu từ lén làm giả con dấu, cho đến lạm dụng công quỹ, tham ô… nó giống như một cái động không đáy, cứ như vậy mà đem toàn bộ tương lai của bản thân chôn vào bên trong cái động đó.

Con người này khi mới vào tù ngày thứ ba, vào một đêm nhân lúc mọi người không để ý đã lấy thắt lưng da buộc lại thành một vòng tròn trên đầu giường rồi tự tròng cổ mình vào trong đó.

Đêm đó may mà La Cường thức dậy, nằm cách đó ba giường nghe thấy tiếng động, bổ nhào qua cứu đứa trẻ này một mạng.

Cậu ta khóc nói: “ Bạn gái em không cần em nữa, muốn chia tay với em, huhuhu…”

La Cường nói: “ Chia tay là tốt, nếu hai người mà còn không chia, lần sau cô ta muốn cậu đi gϊếŧ người, dám cậu cũng đi lắm à, chẳng lẽ cậu muốn vì thứ đàn bà đó mà mất oan một mạng sao?”

Cậu nhóc lau nước mắt nói: “ Đời này của em coi như xong rồi, đi học suốt bao nhiêu năm, còn học cả đại học nữa, coi như bỏ đi hết rồi huhuhu!… một sinh viên như em bây giờ đã trở thành tội phạm rồi…. huhuhu!”

La Cường nói: “ Bây giờ cậu biến thành tội phạm, cậu cảm thấy ấm ức, bất công, cảm thấy bản thân mình là người mất hết hi vọng đen đủi nhất trên đời, đúng không? Cậu biết trước đây bố như thế nào không?”

Cậu nhóc nâng mắt nhìn, mù mịt lắc đầu.

La Cường than nhẹ một tiếng nói: “ Trước đây bố không đi học, không phải sinh viên, nhưng mà trước đây bố trâu hơn tên ngốc như cậu rất nhiều, rất là giàu nha. Ba cái nhà hàng cao cấp ở phía nam cổng trường của các cậu, có hai cái là của tôi, chuỗi quán karaoke với hộp đêm hot nhất trong thành phố Bắc Kinh này đều có một nửa là của tôi, tòa nhà cao nhất Bắc Kinh ở trên đường cao tốc sân bay cũng là của tôi đó, nhưng mà sau này đều bị tiêu tan hết rồi, cậu có biết lúc trước tại sao tiêu tan không? Bởi vì bố vào đây, cho nên công trình không thể xây dựng tiếp được nữa… Cậu cảm thấy cậu đen đủi ? Cậu có đen đủi hơn tôi không?!”

“Bây giờ cậu cũng giống như tôi, đều phải ở trong nhà giam này cải tạo, cuối cùng cũng sẽ có một ngày được ra ngoài, sau khi được ra ngoài phải tiếp tục chạy về phía trước . Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh thì tương lai cho dù thế nào cũng sẽ ngóc đầu lên trở lại được thôi.”

“ Tôi là đại ca của phòng giam, bất cứ chuyện gì cũng phải nghe tôi, có tâm sự gì cậu cứ nói với tôi. Tôi còn chưa cho phép cậu thắt cổ, cậu dám sao? Thằng nhóc cậu sau này khỏi cần nghĩ đến nữa.’’

Mỗi một câu một chữ của La Cường nói đều rất rõ ràng đanh thép, cực kỳ ngang ngược nhưng lại rất có lý, không mảy may chừa lại cho người khác một chút gì để bác bỏ được cả.

Cậu nhóc sinh viên bị khí thế của La lão nhị làm cho khϊếp sợ, trong trường học cậu ta chưa từng gặp người như vậy, trong sách cũng chưa từng dạy có loại người như thế này, sau đó sinh viên chịu phục, rất nghe lời của La Cường.

Bữa tối cuối ngày trong nhà ăn có đồ ăn ngon, hiếm thấy có một bữa sườn kho tàu, khiến mọi người đều thấy thèm.

Tuy nói là lấy xương sườn làm nhưng thực chất chỉ toàn là xương không, múc một miếng xương nặng trình trịch vào trong bát, không có lấy một miếng thịt. Nhưng cái màu đỏ đậm của nước đường, mùi thơm nưng nức của nước tương ướp, cho dù là nhấm nháp một cục xương to trong miệng thôi, cũng đã cảm thấy có hương có vị lắm rồi.

Các thành viên của một lớp đều ngồi quanh một cái bàn. La Cường ngồi bắt chéo chân trên ghế, trong miệng gặm một miếng xương, gặm đến cảm thấy chẳng còn mùi vị nữa thì mới rồn rột rồn rột nhai nát nó. Hắn dùng ánh mắt như mắt sói nhìn chằm chằm vào ai đó đang đi đi lại lại tuần tra ở đằng xa kia, trong miệng như đang thưởng thức từng miếng xương sườn gợi cảm quyến rũ trên người của Thiệu Tam Gia vậy.

Chập tối sáu giờ phạm nhân ăn cơm, đợi khi phạm nhân ăn xong hết, quản giáo đổi ca thì mới có thể có thời gian đi ăn cơm.

Bụng Thiệu Quân vẫn rất đói, liếc mắt qua trừng La Cường một cái, nhìn cái gì mà nhìn, nhai xương của anh đi!

La Cường vui vẻ, đầu lưỡi từ từ đưa ra liếʍ môi, sau đó híp mắt nhìn Thiệu Quân như đang nghiến răng nghiến lợi đe dọa…

Hai người dùng ánh mắt đánh nhau, không cần nói chuyện, cũng vẫn hiểu được đối phương đang nói cái gì.

La Cường: Bố muốn ăn bánh bao, hai cái không đủ, cho tôi thêm hai cái nữa đi!

Thiệu Quân: Cả đại đội chỉ có mình anh ăn nhiều nhất, hết rồi!

La Cường: Em là bánh bao lớn, bố muốn ăn em!

Thiệu Quân: Anh mơ đẹp nhỉ, tôi đánh gãy răng anh bây giờ!

Thiệu Quân lấy cơm và rau xào từ trong nhà ăn ra rồi đến siêu thị trong nhà tù mua một ít bò sợi xé cay, lạp xưởng Tứ Xuyên, sau đó về phòng làm việc ăn cơm.

Y vốn rất thích ăn cay, đồ không cay y không thích, ba tháng chưa được cái ăn lẩu cay nào khiến miệng y sắp nhạt như chim rồi, chỉ có thể ăn sợi bò xé cay để đỡ nghiền thôi.

Mấy người bạn thân đều nói, anh Quân, không được ăn lẩu rồi phải không, lẩu uyên ương đầu cá Tứ Xuyên chính tông nè! Tụi tao ở ngoài này nhậu nhẹt ăn ngon, mày là đồ ngốc, lại chui vào nhà giam ăn cơm tù!

Trong lòng Thiệu Quân nhiều lúc cũng cảm thấy ngứa ngáy, cũng muốn ra ngoài nhậu nhẹt ăn ngon lắm, ai mà muốn ở lại cái nông trường ngoại thành chim không thèm ị này cả một đời chứ.

Y cũng cảm thấy đầu mình thật sự bị ngốc rồi, chịu đựng ở đây suốt mấy năm nay, là vì ai chứ?

Trong lòng Thiệu Quân luôn lo lắng cho một người, tên khốn nạn chết tiệt đó là ai chứ?

Còn có thể là ai nữa?



Ăn một bữa cơm, điện thoại trên bàn làm việc không ngừng kêu ting tinh ting, đều là điện thoại ngoại tuyến.

Thiệu Quân biết người gọi điện từ hôm qua cho đến hôm nay hơn trăm cuộc là ai, Thiệu Quốc Cương nhất định đang gào thét giận dữ để lại tin nhắn trong điện thoại, muốn bóp chết y luôn.

Quả nhiên Thiệu Quân đoán không sai, công an mà Thiệu Quốc Cương cử đi đã đến Thanh Hà hôm qua, có đến nhà mà y thuê tìm một lần nhưng không tìm được người. Cục trưởng Thiệu tìm trưởng nhà giam đòi người, trưởng nhà tù nói người đã đi vào trong khu giám sát rồi, không có điện thoại, không gọi được, ngài đợi 24h sau, khi Thiệu công tử tan ca sẽ ra ngoài thôi.

Mỗi cảnh viên đều có một điện thoại ngoại tuyến, bình thường ra khỏi văn phòng đi vào khu giám sát, kiên quyết không được mang điện thoại, đây cũng là phòng ngừa phạm nhân sẽ liên hệ với bên ngoài. Trang bị của Thiệu Quân ngoài còng tay với dùi cui điện thì còn có một bình xịt hơi cay rất ít dùng đến, cùng với một đường truyền kiểm soát tiêu chuẩn phù hợp với nhiệm vụ cảnh sát, chỉ có nhân viên cảnh sát mới có thể gọi lẫn nhau ở trong đó.

Trong lòng Thiệu Quân nổi lên một ý nghĩ trả thù mãnh liệt, hôm qua trong hiện trường buổi tiệc đính hôn giữa hai gia đình nhất định rất hỗn loạn, cô dâu bị leo cây, từ đầu đến cuối chú rể không hề xuất hiện, ông quan lớn cục trưởng Thiệu làm bố chồng, không biết có mất mặt đến mức đích thân xuất trận, trực tiếp đem cô dâu về nhà mình, hay là hủy bỏ giao ước ngay tại hiện trường. Thiệu Quân không sợ làm mất lòng người khác, tóm lại y không muốn đi theo con đường làm quan như ba y, không muốn dính dáng với mấy người trong vòng tròn đó, vì vậy bọn họ thích ai yêu ai, cũng đừng có mà làm chướng mắt Thiệu Tam Gia đây.

Lùi một bước mà nói, cho dù y làm mất lòng người ta, cũng còn cái danh công tử nhà cục trưởng bảo kê, xảy ra chuyện thì có ba y thay y xử lý, Thiệu Quốc Cương bao bọc con trai như vậy, bởi vậy mấy năm nay Thiệu Quân càng ngày càng không biết sợ là gì.

Thiệu Quân bấm vào nút nghe lời nhắn, một giọng nói trầm thấp dần dần truyền vào tai, cậu nghe nghe, nghe đến ngẩn cả người…

“ Quân Quân, có thời gian thì về nhà một chuyến, ba muốn nói chuyện với con, lần này ba mẹ sẽ không tức giận với con đâu, hoặc nếu con không muốn về nhà, chúng ta hẹn thời gian, ba đến chỗ của con.”

“ Quân Quân, vẫn còn vì chuyện trước kia sao? Con cứ không thông suốt như thế sao, không thể nhìn thoáng một chút ư, bỏ qua đi, được không?”

“ Quân Quân, mẹ con không còn nữa, ba con vẫn còn… lúc nào con về nhà, ba con cũng sẽ luôn đợi con về.”

“ Quân Quân, ba nóng giận, tức giận, mắng con cũng là vì lo lắng cho con! Con đường sau này của mình, con muốn đi thế nào? Con đã ba mươi rồi, tương lai con… Hiện tại ba con vẫn còn đang ngồi ở cái ghế này, con muốn làm cái gì, ba còn có thể giúp con mở đường. Đợi đến sau này ba nghỉ hưu rồi thì muốn giúp cũng không giúp con được, đến lúc đó, thằng nhóc con phải làm sao đây? Con định hủy hoại cả đời mình ở trong cái nhà tù đó sao, con không có mục tiêu cuộc đời ư, cuộc sống của con có thể hạnh phúc không…?”

“ Thiệu Quân, có thể về nhà không? Chừng nào con mới về…!?”

Thiệu Quân ấn tắt chiếc điện thoại đang không ngừng kêu, y nghe hết từng lời nhắn một, sau đó lại tự tay xóa đi từng cái một, đã xóa sạch, đầu ngón tay cũng có chút run…

Y ngồi úp mặt lên mặt bàn làm việc, ngồi rất lâu.

Xóa hết hơn một trăm lời nhắn, giống như tất cả đều đã trút hết vào đầu y, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, muốn xóa thế nào cũng không xóa sạch được.

Nếu như năm năm trước Thiệu Quốc Cương nói với y những lời này, nhất định y sẽ đầu hàng, không cần phải tranh chấp gì với ba mình, cũng sẽ cúi đầu với ông, nghe theo lời ông mà trở về nhà.

Nhưng hiện tại thì đã muộn, không kịp nữa rồi.

Đường về nhà đi như thế nào? Thiệu Quân cảm thấy bản thân mình đã không thể nhìn thấy được con đường phía trước nữa, nó đã bị chính bản thân y chặn lại rồi.

Nếu như cả đời này phải ở lại Thanh Hà thì cũng đồng nghĩa với việc y không cần ba mình nữa.

Còn nếu như quay về, đi theo con đường mà ba y trải sẵn, mãi mãi không quay lại nơi này, vậy chẳng khác nào xem như không biết người tên La Cường kia, cứ giả vờ suốt cả đời rằng mình chưa từng quen biết một người như thế ư…..

Thiệu Quân chỉnh lại đồng phục cảnh sát, thắt lại dây lưng, đội mũ lên chuẩn bị tuần tra buổi tối.

Khi đi qua nhà vệ sinh trước dãy nhà giam, y liền vào trong giải quyết việc cá nhân.

Y không tập trung kéo khóa quần xuống, lôi người anh em trong quần ra, vừa nâng mắt lên thì bức vẽ ngoạch ngoạc trên tường đập ngay vào mi mắt y.

“ Bà mẹ nó…”

Thiệu Quân lầm bầm mắng.

Trên bức tường màu xám là vẽ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của một người đàn ông, thân hình rất ư chọc người, cứ một mực dùng tư thế giống y như đúc, nâng một nòng pháo mạnh mẽ lên, như đang muốn nã về phía y vậy!

Người vẽ bức tranh này cũng thật có tài, chỉ vài nét bút đơn giản mà đã vẽ ra l*иg ngực, đôi chân, rừng rậm tươi tốt của người đàn ông……

Một lần đi tiểu này, y lại lên phản ứng sinh lý luôn rồi.

Y chột dạ nhìn bốn phía xung quanh, cũng may trong phòng vệ sinh không có người thứ hai. Y không tìm thấy khăn lau, chỉ có thể đành lấy một góc giẻ lau ở góc tường lau qua loa, rồi bôi bức tranh ở trên tường thành một cục tròn vo.

“ La Cường, anh là đồ chết tiệt…”

Khóe miệng Thiệu Quân kéo ra như muốn cắn người, xúc động đến muốn bóp chết người.

Tại hội trường nhỏ, sau khi xem xong ‘’Tiếp sống thời sự’’’’ Đại lộ ngôi sao’’, thời gian hoạt động tự do của phạm nhân cũng đã hết, phòng giam đóng cửa.

Bốn năm người lớp số 7 đứng vây quanh, đang đánh bài, La Cường ngồi ở vị trí bên trong nhất, ngả người tựa vào thành ghế, tay từ xa ném bài qua.

Hồ Nham bám dính dựa vào chân La Cường, một tay vòng từ đầu gối của La Cường đánh bài ra. La Cường không thích dựa vào quá gần, những vị trí mẫn cảm như eo với đùi hoàn toàn không cho ôm, nếu cách khá xa thì sẽ khó mà thể hiện ra được địa vị cưng chiều mà sinh kiêu ngạo của con yêu tinh nhỏ trong phòng giam số 7 kia, ôm đùi không được, vậy ôm chân thôi cũng đã tốt lắm rồi.

Thiệu Quân vốn dĩ muốn đến xem cậu sinh viên ban ngày vừa mới bị ăn một đá của y, cú đá đó hình như cũng không ảnh hưởng gì đến làn da mỏng manh của đứa trẻ kia. Y híp mắt nhìn thấy mắt hí đeo kính đang an vị dưới tay La Cường, hết sức chuyên tâm đánh bài, vừa nói vừa cười, dễ nhận thấy đã sớm bình thường với đại ca rồi, không có cái rắm gì xảy ra cả.

Trong lòng Thiệu Quân rất hài lòng, biết La Cường làm việc rất gọn gàng, vì vậy gọi: “ 3709.”

La Cương nâng mí mắt lên: “ Có.”

Thiệu Quân: “ Qua đây.”

La Cường: “ Làm gì.”

Thiệu Quân uy phong trừng hắn:“Học thuộc nội quy nhà giam chưa? Qua đây xem thử.”

Khóe miệng La Cường nhếch lên nụ cười, đưa hết toàn bộ bài cho Hồ Nham, nhỏ giọng dặn dò: “ Hai con heo, cầm lấy hạ bọn họ…”

La Cường đi đến cửa, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói khàn khàn: “Sao nào?”

Thiệu Quân nói: “ Anh ở phòng biệt giam đã mấy ngày không tắm rồi?”

La Cường nói: “Thứ năm mới đến lượt lớp chúng tôi tắm, qua rồi, để lần sau đi.”

Thiệu Quân nói: “ Còn chờ đến thứ năm tuần sau, hai tuần không tắm hôi chết anh đó, anh không sợ mấy người đó chết vì mùi hôi của anh à? Ngày mai đi tắm với lớp hai đi.”

La Cường nghiêng mắt nói: “ Tôi không tắm với lớp khác.”

Thiệu Quân trợn trắng mắt nhìn đối phương, mở cửa nhà giam: “ Ra ngoài.”

Hai người ăn ý nhanh chóng né tránh camera, ánh mắt ngầm hiểu nhau mà người khác không thể phát hiện, chỉ có bọn họ có thể hiểu đường ánh mắt đó, người khác không thể nào hiểu được…