Chương 13

Bất chấp sự có mặt của Úc Hành, Bùi Kỳ điên cuồng ném ra một đống giấy tờ.

Từng trang giấy tung bay như tuyết trắng trước mặt tôi.

Đó là hồ sơ bệnh án của tôi.

“Sao em lại gạt anh?”

Tôi không biết vì sao anh ta lại biết được.

Có thể là vì Diệp Thư trùng hợp nằm cùng một bệnh viện tới tôi, có thể là bác sĩ khám cho tôi là bạn anh ta, cũng có thể ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta kiểm tra hồ sơ bệnh án online của tôi.

Tôi chống trả với sự tức giận dồn nén: “Anh có quyền gì mà tức giận với tôi?”

Tôi cúi người nhặt từng tờ bệnh án lên, mặt lạnh tanh.

“Tám năm bên nhau, tôi luôn dùng tình cảm chân thành đối đãi với anh, người nên áy náy là anh, người nên cảm thấy có lỗi là anh, anh có tư cách gì mà tới đây nổi nóng với tôi?”

“Huống chi, tôi không yêu anh nữa, anh không xứng.”

Bùi Kỳ cảm thấy như một làn đạn xuyên thẳng vào ngực mình, khuôn mặt ướt đẫm tái nhợt một cách đáng sợ.

Anh cúi gập người xuống, hối hận rơi nước mắt.

Sau đó anh ta run rẩy bắt lấy tay tôi: “Sao lại có loại bệnh này? Anh không tin, anh không tin…”

Câu nói tiếp theo nghẹn trong cổ họng.

Anh ta đã thấy.

Vết sẹo giống như trong lòng bàn tay anh ta, đã biến mất hoàn toàn.

Đó là minh chứng bên nhau của Bùi Kỳ và Mạnh Quyển Thư năm hai mươi tuổi.

Giờ đã không còn nữa.

Bùi Kỳ nắm lấy lòng bàn tay tôi, đầu ngón tay trắng bệch.

Anh ta mở to đôi mắt mờ mịt nhìn xuống.

Nhưng cũng chỉ thấy những giọt nước mắt của chính mình rơi trong lòng bàn tay tôi.

Tôi rút tay về, thở dài: “Bùi Kỳ, chúng ta kết thúc rồi.”

Úc Hành rất lễ độ, từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên không lên tiếng.

Tôi hơi xấu hổ khi để người khác chứng kiến chuyện riêng của mình.

Đặc biệt người này cũng coi như là sếp của tôi.

Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của tôi, Úc Hành đỡ Bùi Kỳ đang hồn bay phách lạc ra ngoài.

Anh ấy còn quay đầu dặn tôi đi nghỉ sớm.

Mắt Bùi Kỳ vô hồn, trái tim như bị đào rỗng, chỉ còn lại một vũng bùn.

Tôi nặng nề đi vào giấc ngủ trong tiếng mưa rào.

Tôi đã từng nghĩ Bùi Kỳ là người kéo mình ra khỏi bóng ma tâm lý bao trùm suốt 8 năm qua.

Giờ nghĩ lại thì không đúng.

Là tự tôi tỉnh ngộ, cũng là tự tôi thoát ra khỏi bóng ma đó.

Không có người đó thì tôi vẫn là chính tôi.

Tín hiệu ở Hy Nhĩ không tốt, đặc biệt là chúng tôi còn hay đi sâu vào núi.

Giao tiếp với thế giới bên ngoài tương đối rắc rối.