Chương 8

So với kế hoạch tôi từng làm, không khác một chữ.

Cô ta cầm thiết kế dự án và nghệ thuật phối cảnh của tôi trình bày rành mạch.

Ngay cả thiết kế ánh sáng tôi vẽ tay cũng lấy ra luôn.

Không hiểu tôi sơ hở ở đâu mà để cô ta trộm mất kế hoạch.

Đầu óc tôi suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra trong notebook ở nhà Bùi Kỳ vẫn còn lưu tài khoản đám mây của tôi.

Nếu Diệp Thư muốn, cô ta hoàn toàn có thể ăn cắp kế hoạch của tôi.

Tôi siết chặt tay, thái dương hơi giật giật.

Cô ta dám trộm thành quả lao động của tôi, hưởng thụ lời khen ngợi cùng ánh nhìn khâm phục từ người khác.

Tràng vỗ tay vang lên, kéo dài mãi.

Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt khıêυ khí©h nhìn về phía tôi.

Cô ta cho rằng tôi không có chứng cứ sẽ không tùy tiện vạch mặt cô ta trước mặt mọi người.

Vậy thì cô ta chưa hiểu rõ tôi rồi.

Tôi đứng bật dậy: “Diệp Thư, ăn cắp thành quả của người khác, cô có biết xấu hổ không vậy?”

Một câu này khiến sóng gió nổi lên, mọi người kinh ngạc nhìn về phía tôi.

Diệp Thư mặt đỏ bừng lớn tiếng biện giải: “Tôi không ăn cắp! Cô đừng có ngậm máu phun người!”

Vẻ mặt Bùi Kỳ mờ mịt.

Mọi người xì xào, mặt Úc Hành lạnh tanh, ngón tay trắng nõn gõ gõ mặt bàn.

Hai tiếng rất nhẹ nhưng đủ khiến cả phòng yên lặng lại.

“Chuyện thế nào?”

Anh ta kiên nhẫn cho tôi thời gian phản kích.

Tôi hơi cúi người tỏ vẻ xin lỗi: “Tôi xin lỗi vì phải cắt ngang buổi phỏng vấn. Nhưng tôi tin rằng mấu chốt của ngành này là không dung túng những trường hợp ăn cắp, sao chép tác phẩm. Tôi xin tố cáo cô Diệp Thư đã ăn cắp ý tưởng và tác phẩm của tôi để dùng trong bản kế hoạch của mình.”

Mặt Diệp Thư trắng bệch, hoảng loạn nhìn về phía Bùi Kỳ, vội cãi lại tôi: “Tôi không hề! Chị… Chị có bằng chứng không?”

Tôi đi về phía notebook, mở ra từng trang bản thảo vẽ tay.

Ở góc bản thảo luôn có một chữ “Thư”.

Tôi chiếu lên máy chiếu cho mọi người xem.

Diệp Thư vẫn còn mạnh miệng: “Tên tôi cũng có chữ này, sao có thể chứng minh…”

“Đủ rồi!”

Ban đầu Bùi Kỳ vì ngưỡng mộ ảnh tôi chụp nên mới làm quen.

Anh ta không thể không biết thói quen của tôi, mở miệng ngăn cản Diệp Thư.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thư đang hốt hoảng: “Cô không phục phải không?”

Con chuột trong tay tôi di chuyển không ngừng, dừng lại ở slide ảnh phim cuối cùng.

Tôi mở hộp văn bản trong suốt ở góc trên bên phải, nhấp vào màu đỏ, in đậm và phóng to.

Ba chữ Mạnh Quyển Thư hiện lên rõ ràng.

Cả phòng lặng ngắt như tờ, Diệp Thư bật khóc thút thít.

Suy cho cùng, cô ta vẫn còn trẻ, chỉ thấy được cái lợi trước mắt chứ không nghĩ đến hậu quả của việc sao chép tác phẩm trong ngành này.

Tôi đã không trốn dưới sự bảo vệ của Bùi Kỳ, một mình lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy.

Sao có thể không có chút thủ thuật đề phòng?

Đám đông nhìn chằm chằm Diệp Thư, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Úc Hành khẽ cười, hơi nhếch môi: “Bảo sao thực lực trước và sau lại chênh lệch như vậy.”

Diệp Thư cuối cùng không chịu nổi nữa, hoảng sợ bỏ chạy như một kẻ đào ngũ.

Bùi Kỳ mất bình tĩnh, đứng lên định chạy theo.

Sau đó lại nghĩ đến tôi còn ở đây, cả người cứng đờ, không biết có thể đuổi theo Diệp Thư không.

Úc Hành là người phá vỡ cục diện xấu hổ này.

Anh ta ung dung đứng lên, đưa tay phải về phía tôi.

Sau đó môi mỏng khẽ hé ra, nhìn sâu vào mắt tôi: “Xin chào, tôi là Úc Hành.”

“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, cô Mạnh Quyển Thư.”