Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi

Chương 21: Kiwi Và Quả Kì Dị*

« Chương TrướcChương Tiếp »
* Quả kì dị là tên gọi của Kiwi nội địa Trung

................

Tôi chưa bao giờ đoán được rằng Tiểu Thần lại có thể sử dụng những lời nói tồi tệ như vậy để áp sát chị Hân trên đường lớn.

Tiểu Thần: "Đúng lúc em đang đi bộ, chúng ta có thể cùng nhau tản bộ không?"

Chị Hân: "Tôi không hiểu được cái sự hài hước của cậu, nhưng mà cậu xác định là có một chút bệnh a."

.................

Chút tâm tư nhỏ của Tiểu Thần trên đường đi cực kì giống với những gì mà tôi dự đoán. Nếu sử dụng một câu ngạn ngữ của quê hương tôi để hình dung thì chính là: Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của một người, tôi liền có thể biết được người đó chuẩn bị đánh cái rắm gì.

Bắt đầu từ hôm tôi tỉnh rượu, Tiểu Thần liên tục bám lấy tôi để nói chuyện. Hai người đàn ông trưởng thành thì có gì mà nói với nhau chứ, chủ đề trò chuyện của chúng tôi hầu hết là liên quan đến chị Hân.

Chỉ là chị Hân từ sớm đã nói rằng không muốn có bất cứ liên quan nào với Tiểu Thần nên tôi cũng không muốn nói cho cậu ta qua nhiều. Tôi đã dùng rất nhiều những lời hoa mỹ để lấy lệ với Tiểu Thần, tôi nghĩ Tiểu Thần có lẽ cũng cảm nhận được và cậu ấy cũng dần ngừng hỏi.

Sau một tuần, hình như là ngày nghỉ Tết Dương lịch, trường tôi đã tổ chức một sự kiện giao lưu nhỏ giữa các trường Đại học, sự kiện kết bạn giữa Trường Kinh tế và Quản lý và Trường Nghệ thuật là "Bạn vẽ, tôi đoán."

Đáng ngạc nhiên, chị Hân trở thành đại diện của Trường Kinh tế và Quản lý trong sự kiện giao lưu, và Tiểu Thần là đại diện của Trường Nghệ thuật. Giải thưởng là AirPods và Polaroids. Chúng tôi đã tự hào hét lên tên chủ Chị Hân trước khi chị ấy lên sân khấu. Ngay khi chị Hân bước ra, phần thưởng là AirPods hoặc Polaroid đó không có một cái nào có thể thoát khỏi tay chị ấy.

Tiểu Thần vẽ, chị Hân đoán. Nhìn thấy cả hai cùng lúc xuất hiện trên sân đấu, trong lòng tôi chợt dâng lên sự ngưỡng mộ dành cho Tiểu Thần, bởi vì cậu ta đã không ngần ngại tập trung ánh mắt dịu dàng của mình về phía chị Hân. Thế nhưng tôi nghĩ, có một loại tâm trạng khó xử đã bao trùm xung quanh Chị Hân.

"Đèn bàn, son môi, Tôn Ngộ Không" đều bị chị Hân và Tiểu Thần lần lượt vượt qua, nhưng họ lại bị chặn lại bởi "quả Kiwi".

Tôi phải nói rằng tài năng hội họa của Tiểu Thần rất tốt, và câu ấy đã vẽ ra hình dáng của quả kiwi.

Chị Hân: "Trái cây", "Táo", "Dưa hấu"...

Tiểu Thần lại vẽ hình dáng của quả kiwi.



Chị Hân: "Có chứa nhiều hạt? Đó không phải là dưa hấu, đu đủ sao? Hay là một quả cam?"

Lúc này, Tiểu Thần vẽ ra toàn bộ chi tiết của trái kiwi, và thậm chí còn vẽ nó bằng phấn xanh.

Chị Hân đi tới và chợt nhận ra: "Tốt lắm, hóa ra là quả kì dị!"

Tại thời điểm này, trọng tài đã không cho qua, và cái đầu nhỏ của chị Hân nghị hoặc xoay chuyển và cô ấy trở nên bối rối.

Tại thời điểm này, đã có những đội khác vượt qua chị Hân và Tiểu Thần, điều đó có nghĩa là AirPods và Polaroids đã không còn nữa.

Chị Hân như hét lên: "Cho dù là Thiên Vương Lão Tử tới thì đây cũng chỉ có thể là quả kì dị! Hay là Tiểu Thần, cậu vẽ sai rồi!"

Tiểu Thần có trăm miệng cũng không giải thích được, cậu ta tỏ ra có lỗi và muốn mời chị Hân uống một ly trà sữa để bồi tội.

Phong thái đế vương của chị Hân được thể hiện ra.Cô ấy không trách Tiểu Thần, nhưng cũng không có biểu hiện tán thành hay khích lệ, chỉ thờ ơ vài câu chiếu lệ, làm cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách.

..............

Tôi nghĩ rằng nhiều người có thể không biết rằng, thực tế, quả kì dị và kiwi là một loại trái cây giống nhau. Khi đó cũng không ai nói gì, cuối cùng là một người bạn học nào đó xì xào thảo luận, mọi người mới chợt nhận ra.

Khi đó, chúng tôi đều tự trách mình ngu ngốc, chị Hân dần dần cảm thấy mình cso chút quá đáng, muốn tìm Tiểu Thần để nói lời xin lỗi.

Thế nhưng lúc này sự kiến giao lưu đã kết thúc. Vì vây, tôi đã đưa Wexin của tiểu Thần cho chị Hân để chị ấy từ tìm người ta nói chuyện.

Sau đó, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Xiao Chen đã rủ tôi ra ngoài, nói rằng anh ấy muốn cảm ơn và trả ơn tôi!

Tiểu Thiên Phủ thực sự là một quán ăn có giá cả phải chăng và ngon miệng. Tôi đã ăn hết mình, và Tiểu Thần cũng nói tất cả với tôi.

Tiểu Thần: "Anh Triệu, anh có biết không, tại buổi biểu diễn ngày hôm đó, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Hân, tôi đã mơ ước về việc được ở bên cô ấy không biết bao nhiêu lần."

Tôi: "Wa~ Tiểu Thần a~ đây chính là cái gọi là nhất kiến chung tình a~"



Tiểu Thần: "Uh, có thể nói là vậy. Nhưng tôi thật sự rất thích Vũ Hân, làm sao có thể có một cô gái hoàn hảo như vậy a!"

Tôi: "Ể... haizz. Từ từ thôi, từ từ thôi a~"

Tiểu Thần: "Anh Triệu, chỉ cần được gặp cô ấy là tôi đã vui đến không thể giải thích được! Đêm diễn ra sự kiện giao lưu, tôi đã nghĩ mình trở nên xấu xí trước mặt Vũ Hân, và tâm trạng của tôi rất tệ, nhưng sau đó tôi thấy lời mời kết bạn của Vũ Hân. Cả người tôi chìm trong cảm giác phấn khích khó tả!!! Nói không chừng cô ấy thích tôi đó!?"

Tôi cảm nhận được sự nhiệt tình và chân thành của Tiểu Thần, còn thêm một chút ngại ngùng, tôi nói: "Cậu cũng thuộc cung Song Ngư sao? Tưởng tượng quá nhiều rồi đấy."

Tiểu Thần: "Ồ! Đúng, tôi là Song Ngư, nhưng bạn đừng bao giờ nói với Vũ Hân về chuyện này nha. Cô ấy là Thiên Bình, và cuốn sách về chòm sao nói rằng chúng tôi không hợp nhau."

Khi tôi nghe nó, tôi nghĩ, Tiểu Thần dường như giống tôi lúc theo đuổi Tiêu Tiêu, nhưng Tiểu Thần dũng cảm hơn và thuộc kiểu Song Ngư đần độn và ngay thẳng.

Hóa ra Tiểu Thần đã bí mật theo dõi Weibo của chị Hân, còn cả Douyin, v.v., còn biết một chút về sinh nhật, chòm sao và sở thích của chị Hân. Lần này anh ấy hẹn tôi tới với lý do "Cảm ơn" vì anh ấy muốn hỏi tôi thêm về một số chuyện của Chị Hân.

Sự đồng cảm cùng với trực giác của một người đàn ông đã cho tôi biết rằng Tiểu Thần là một chàng trai tử tế. Tôi bắt đầu muốn giúp Tiểu Thần. Tôi đã hứa với Tiểu Thần là sẽ giúp cậu ấy kiểm tra tâm tư của Chị Hân.

Nhưng điều tôi không ngờ được là còn chưa chờ tôi thăm dò, Tiểu Thần đã chủ động tấn công trước.

Không ngờ rằng Tiểu Thần lại dùng ngôn từ tệ hại như vậy để áp sát chị Hân trên đường lớn.

Tiểu Thần: "Đúng lúc em đang đi bộ, chúng ta có thể cùng nhau tản bộ không?"

Chị Hân: "Tôi không hiểu được cái sự hài hước của cậu, nhưng mà cậu xác định là có một chút bệnh a."

............

Tiểu Thần không thể nhận được phản hồi tốt từ chị Hân, và cô ấy thường xuyên tìm gặp tôi để tìm biện pháp tốt hơn. Nhưng sau nhiều lần thất bại, Tiểu Thần vẫn bước đi trên con đường si mê cuồng nhiệt này.

Tôi không biết tình hình thế nào, chị Hân, người luôn nhìn thấu phồn hoa trên thế gian, dường như đang dần chấp nhận Tiểu Thần, và phòng tuyến của chị Hân dần dần bị tình cảm chân thành của Tiểu Thần phá vỡ.

.........
« Chương TrướcChương Tiếp »