Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi

Chương 23: Tình Yêu Màu Xanh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bộ quần áo đôi đầu tiên của chị Hân và Tiểu Thần có màu xanh lam.

Cái gọi là tình yêu màu xanh có nghĩa là: Yêu em mỗi ngày.

.............

Tiểu Thần đã thay thế tất cả ảnh bìa của vòng bạn bè, vỏ điện thoại di động và mật khẩu màn hình khóa của các thiết bị điện tử bằng những thứ liên quan đến chị Hân.

Thông báo chính thức của Tiểu Thần trên Weibo là thế này:

"Tôi đã gặp qua rất nhiều người,

Có người thì khiến tôi phát sốt, tôi cứ nghĩ đó là tình yêu, nhưng nó đã thiêu rụi tất cả,

Có người thì làm tôi ớn lạnh, biến mất từ đó,

Có người mang đến cho tôi cảm giác ấm áp, nhưng chỉ vẻn vẹn là ấm áp,

Chỉ có em, làm cho nhiệt độ cơ thể của tôi tăng lên 0,2 ℃. ? (^ _-)"

Chị Hân ở chỗ Nam Hải Quan Âm thành kính cầu nguyện và treo tấm thiệp điều ước có dòng chữ: "Tôi hy vọng trong tương lai mình có thể cùng nhau trải qua mọi ngày Lễ tình nhân. Tôi chỉ mong sao được ở bên cạnh bạn và gửi đến bạn tình yêu của cả vũ trụ và tưởng tượng về một tương lai xa xôi."

Chị Hân và Tiểu Thần yêu nhau rất nhiều.

.............

Đó là một ngày cuối tuần bình thường khác, và đám bạn "lang bằng cẩu hữu" chúng tôi lại cùng nhau tụ tập và có một bữa ăn thịnh soạn tại một Sarahuaer ở Đường vành đai Ba phía Bắc.

Dương Dương: "Lão Sâm! Trước tiên đừng ăn, vội cái khỉ gì a, chờ ta chụp ảnh trước đã!"

Tôi: "Này anh em, vừa ăn vừa nói đi. Dạo này ở trường không có nhiệm vụ gì. Tôi muốn làm một việc gì đó thú vị."

Nam: "Cái gì? Cậu còn muốn làm gì nữa, ra đầu đường hát sao?"

Sâm: "Tôi nghĩ đó là thu hồi sách cũ và thay sách giáo khoa nửa năm một lần. Nhu cầu là rất lớn và lợi nhuận cũng rất lớn đó lão Triệu!"



Tôi: "Muốn cái gì?"

Dương Dương: "Tôi biết ta biết! Sư phụ Triệu nhất định muốn du ngoạn với vương giả! Gần đây lão Triệu đã đến chơi ở địa điểm C!"

Chị Hân: "Haizzz, đều không phải. Cậu ta đã từng nói với tôi điều này trước đây. Tôi muốn mở một tài khoản Douyin. Tôi cũng muốn viết một cuốn sách, một cuốn tiểu thuyết thanh xuân."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc: "Cái gì! Thật không!"

Sau khi giật mình kinh ngạc, Luân và Tiểu Thanh dẫn đầu nói: "Wow lão Triệu, tôi ủng hộ cậu, tôi sẽ là người hâm mộ đầu tiên của cậu!"

Tôi: "Hahaha ... Thật ra là tôi đã cập nhật tiểu thuyết thanh xuân trên nền tảng XX, vì vậy hãy ghi lại một số câu chuyện của chúng ta thôi!"

Ngay sau khi tôi nói xong, mọi người bắt đầu "bình phán" nội dung câu chuyện của tôi và trò chuyện khi họ ăn.

Lão Phiên: "Tôi nói này, Lão Triệu, tập truyện đầu tiên của cậu là Tiêu Tiêu, cậu vẫn rất nhớ cô ấy nha!"

Chị Hân nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên và hất tay làm đổ bát chè bát bảo bên cạnh, chè bát bảo đổ vào máy tính của khách bàn bên cạnh, một lúc sau chị máy tính bị chết máy.

Chúng tôi dừng lại cuộc vui, vội vàng quay sang khách bàn bên để xin lỗi. Vị khách này dường như đang giải quyết một số công việc quan trọng, và trở nên khó chịu khi máy tính đột nhiên gặp sự cố.

Người khách hét lên: "Mấy người ăn uống thế nào vậy? Có bệnh à?"

Chị Hân: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm đổ nước vào máy tính của anh. Không biết máy tính này giá bao nhiêu? Tôi sẽ đền cho anh! Tôi thực sự xin lỗi."

Vị khách sốt ruột nói: "Bây giờ đền tiền thì có có ích lợi gì? Còn nội dung thì đền thế nào? Tôi đang có chuyện rất quan trọng!"

Chị Hân: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Lúc này, chúng tôi kéo chị Hân ra phía sau, cùng vài người bàn với khách cách giải quyết.

Sau khi thấy một vài người chúng tôi đến gần, vị khách nén giận nói với chị Hân: "Lần sau ăn uống phải cẩn thận!"

Chúng tôi tuy rằng đuối lý, nhưng ta lúc này có chút tức giận: "Chúng tôi không phải cố ý làm đổ trên người anh, rống lên cũng vô dụng, vẫn là nên xem coi xử lý thế nào a~"

Người khách bình tĩnh lại một lúc, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Mong một lát nữa sấy khô xong có thể bật lên được!"



Chị Hân lúc này mắt đã hơi đờ đẫn, Dương Dương, Tiểu Thanh và lão Phiên kéo chị Hân sang một bên để ngồi xuống.

.........

Những thứ trong máy tính của vị khách đó rõ ràng không phải là thứ mà chúng tôi có thể giúp giải quyết. Vấn đề duy nhất mà chúng tôi có thể giải quyết là đền tiền cho chiếc máy tính bị hỏng. Phải mất một thời gian dài trước khi vị khách bị đuổi đi.

Dương Dương: "Chị Hân, chị Hân, chị có sao không, lúc nãy em đã đặt bát chè bát bảo vào vị trí không tốt thôi, không phải chỉ vài nghìn thôi sao, tôi nhận một nửa rồi!"

Lão Phiên nắm tay chị Hân, xoa xoa tay chị Hân và nói: "Không sao, chỉ có vài nghìn thôi, chúng ta có nhiều người mà, cùng nhau chia ra, không ai bị áp lực cả."

Chị Hân có vẻ sững sờ, rất hào phóng nói: "Haizz, không cần đâu, tôi còn có một ít tiền, không thành vấn đề."

Tôi: "Mọi người chia đều cho nhau, mấy người chúng ta đều có thể mà. Cơm cũng không phải một mình chị ăn, mỗi người góp một phần thì ok hơn."

Dương Dương: "Đúng rồi đúng rồi, chị Hân, tôi gần đây quả thật không muốn sống buông thả nữa. Bởi vì tôi quá buông thả nên tôi không có tâm tư phát triển bản thân nữa rồi."

Sau cùng, chị Hân cũng không ngăn nổi chúng tôi, chúng tôi chia đều số tiền và đi dạo trở lại khuôn viên trường sau khi kết thúc bữa ăn.

Dọc đường vẫn như mọi khi nói cười vui vẻ, chị Hân hiển nhiên cũng vui vẻ, đáp lại những lời luyên thuyên của chúng tôi.

Chị Hân đã gửi WeChat cho Tiểu Thần từ sớm. Chúng tôi thấy cậu ta đứng đợi ở cổng phía đông của trường. Chúng tôi đi đến chào hỏi Tiểu Thần.

Trong nháy mắt, chị Hân im lặng đứng ngây ra một lúc, khóe miệng khẽ phát ra tiếng thở dài thật sâu và mơ hồ, hai tay khẽ xoa xoa tay áo, đôi mắt long lanh ửng hồng.

Tiểu Thần bước tới, nhìn chị Hân đang sững sờ, ôm lấy cô ấy, vuốt ve mái tóc và dịu dàng nói: "Không sao, không sao đâu, em đừng buồn, có anh ở đây..."

Chúng tôi biết điều rời đi, nhưng khi nhìn lại, chúng tôi có thể thấy rằng chị Hân, người vẫn bình tĩnh ban nãy, ở trong vòng tay của Tiểu Thần, trở nên bất lực và yếu ớt.

..........

Trong "Lời hồi đáp 1988" có một cảnh, sau khi bà nội của gia đình qua đời, bố của Deok-seonnnhư tươi cười chào những vị khách đến đưa tang, chỉ sau khi đám đông giải tán, anh mới nhìn thấy chính anh trai mình, và bố của Deok-seon cuối cùng đã ôm lấy anh trong đau đớn ...

Có đôi khi con người chính là như vậy. Dù vẫn có bạn bè ở cạnh bên nhưng chỉ có một số ít người có thể để kéo xuống lớp ngụy trang của mình, trút bầu tâm sự và giãi bày nỗi bất lực.

..........
« Chương TrướcChương Tiếp »