Chương 3: Cảm Nhận Phương Hướng

Tiêu Tiêu dường như là một cô công chúa nhỏ đầy bí ẩn và trong sáng, làm cho người khác nảy sinh ham muốn khẩn cấp được khám phá. Ánh mắt như phát sáng của cô ấy khiến người khác khuất phục, đôi lông mày mảnh trẻ con nhưng có hồn thật hoàn hảo khiến tôi chỉ muốn đáp lại nó một cách trìu mến. Tôi như say trong sự dịu dàng của Tiêu Tiêu, say sưa với những tưởng tượng viển vông.

.............................

Hoàng hôn dần dần bao phủ thế giới, tôi nôn nao một mình trong quán rượu ở ngã tư đường. Tôi uống rất tệ, tôi đỏ mặt tía tai và ngẩn ngơ chỉ với một cốc rượu Gin và Tonic. Cho nên mỗi khi tôi ở một mình, tôi sẽ uống một chút Gin và Tonic hoặc Lục Châu.

Tôi đang ngồi uống rượu ở góc quán, vừa uống được vài ngụm thì một người phụ nữ duyên dáng cúi người lịch sự nói: "Anh ơi, cho tôi một chút lửa."

Cô ấy nhận lấy ngọn lửa mà tôi đưa, đốt một điếu thuốc Nam Kinh, và thổi vào mặt tôi, tôi giật mình trong giây lát với ý nghĩ nguy hiểm.

Cô ấy nghịch ngợm trêu chọc tôi: "Ôi đừng lo, chỉ là thuốc lá bình thường thôi."

Dưới ánh mắt của kẻ say xỉn, tôi bắt đầu nhìn cô ấy một cách cẩn thận. Cô ấy dường như có một vệt mờ mờ và mê đắm trong đôi mắt, nhưng cô ấy giữ một khoảng cách vật lý với tôi. Cô ấy bắt đầu đùa nghịch với ly rượu của tôi, trông cô ấy ôn nhu như một đứa trẻ, những ngọn đèn lộng lẫy chiếu sáng hình bóng mong manh của cô ấy. Lúc này, giữa chúng tôi một tình cảm ấm áp mơ hồ đan xen vào nhau.

Tôi gọi cô ấy là Văn Văn.

Văn Văn lớn hơn tôi 1 tuổi, cô ấy học khác trường với tôi.

Văn Văn cũng đang ở một mình và trò chuyện vui vẻ với tôi, cô ấy nói rằng tôi dường như chứa đầy sự quyến rũ đến nghẹt thở, giúp xoa dịu tâm hồn ồn ào của cô ấy.

Sau vài ba câu, tôi dường như cảm thấy tôi và Văn Văn cách biệt với thế giới này. Tôi không còn nghe rõ tiếng nhạc, bên tai tôi chỉ còn lại giọng nói của Văn Văn đang kể cho tôi nghe về nỗi cô đơn của cô ấy.

Văn Văn và bạn trai đã chia tay, nói chính xác hơn thì là cô ấy đã chia tay. Thế nhưng, cô ấy đã hy sinh rất nhiều cho người đàn ông ấy.

Sau khi chia tây, người đàn ông kia đã xóa hết các phương thức liên lạc với Văn Văn. Vì quá đau lòng, Văn Văn sa đà vào mua sắp và tiệc tùng thâu đêm.

Trong bóng tối, tôi dường như cảm thấy Văn Văn khao khát tôi, khao khát một đêm âu yếm.



Tôi bắt đầu không thể phân biệt được đâu là con mồi, đâu là thợ săn.

Trong lúc vô tình, Văn Văn nắm lấy tay và từ từ tiến lại gần tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy một cách rõ ràng. Văn Văn giống như đang thăm dò nhưng lại tiếp cận rất tự nhiên.

Bất chợt, Văn Văn cầm lấy ly rượu của tôi, một hơi uống hết và ném lại vào tay tôi khi tôi chưa kịp phản ứng.

Khi Văn Văn ngẩng đầu lên, những gì tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy là khát vọng vô tận, vô tận. Môi đỏ mọng khẽ mở: "Có muốn không? Làm đi."

Ngay lập tức, tôi đẩy Văn Văn ra, chỉnh lại quần áo, hít thở sâu và rời khỏi quán rượu mà không một lời từ biệt.

........................

Tôi bước ra khỏi quán bar và đi về phía Phố Nam, tâm tình tôi chợt trở nên rối bời.

Tôi rối bời không phải vì tôi đã từ chối Văn Văn mà là vì sao tôi lại từ chối Văn Văn.

Tôi là người coi trọng tình cảm, tôi cũng không phải loại người tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, tôi rất có thể sẽ không chấp nhận kiểu âu yếm tình một đêm như thế này. Nhưng tôi biết rằng đây không phải là lý do tôi từ chối Văn Văn.

Khi Văn Văn tiến đến gần vòng tay tôi, điều tôi nghĩ đến thực sự là một người khác-Tiêu Tiêu.

Tôi nghĩ rằng Tiêu Tiêu là một người tốt đẹp như vậy nhưng những việc tôi làm khi nghĩ về cô ấy thật là tội lỗi.

Tôi rất muốn giải thích điều gì đó, nhưng tôi không biết giải thích cùng ai, tôi đột nhiên nghĩ đến việc gặp Tiêu Tiêu.

Nhưng tôi không có phương thức liên lạc với Tiêu Tiêu.

Bước chân của tôi càng lúc càng nhanh, cuối cùng tôi cũng quay trở lại khuôn viên trường, lên đến tầng 7, nơi tôi thường tham gia các lớp học, chạy đến giáo xứ của trường đại học, thậm chí cả thư viện, nhưng tôi vẫn không tìm thấy Tiêu Tiêu.

Tôi bắt đầu đi lang thang trong khuôn viên trường, mong được gặp Tiêu Tiêu. Tôi đã ở trong đám đông rộng lớn, dùng cách ngu ngốc nhất để tìm em. Tôi nghĩ mình thật ngu ngốc. Thực ra tôi cũng không biết tại sao tôi lại tìm Tiêu Tiêu và tôi không biết làm cách nào để tìm được Tiêu Tiêu.



Tôi nghĩ có lẽ tôi đã mất phương hướng.

.............................

Một buổi chiều thứ năm, Tiêu Tiêu xuất hiện như một vị thần và ngồi cạnh tôi.

Tôi lật giở những cuốn sách và liếc nhẹ Tiêu Tiêu. Cô ấy đang vẽ một con búp bê một cách cẩn thận.

Tiêu Tiêu nhìn tôi với một nụ cười tươi đầy dịu dàng, đôi mắt đẹp nhanh chóng khıêυ khí©h với một vòng cung vừa phải, và dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào vai tôi, đó dường như là một mệnh lệnh mà tôi không thể kháng cự lại được.

Đột nhiên, trong tôi như có gió xuân đang thổi, ánh sáng tuyệt vời chiếu xuống soi sáng cả thế gian.

Không biết vào lúc nào, mái tóc mềm mại của Tiêu Tiêu rơi trên cánh tay tôi, hương thơm trên ấy như đang nuôi dưỡng trái tim tôi. Tôi ảo tưởng rằng mái tóc dài của Tiêu Tiêu là đặc biệt vì tôi mà nuôi đấy.

Không biết vào lúc nào, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Tiêu dường như truyền ra từ đùi tôi, tôi bị lạc trong sự chủ động của Tiêu Tiêu, và tôi cũng không trốn tránh nó nữa.

Khoảnh khắc ấy, trong tôi như có gió xuân đang thổi, ánh sáng tuyệt vời chiếu xuống soi sáng cả thế gian.

Khoảnh khắc ấy là vĩnh cửu.

Tôi thực sự muốn nói với Tiêu Tiêu rằng mỗi một chuyển động của cô ấy tôi đều nghiêm túc theo dõi, nghiêm túc suy nghĩ.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã luôn chú ý tới cuộc sống của Tiêu Tiêu mà cô ấy không hề hay biết.

Tôi đã từng không thể nói ra, những lời nói từ tận sau trong trái tim, hiện tại sắp buột miệng nói ra lại nói không thành lời.

Tôi ghen tị với những người có thể hòa hợp với Tiêu Tiêu một cách tự nhiên.