Chương 31: Hoàng Hôn Trên Tấm Bình Phong, Tiếng Chuông Ngân Trầm Muộn

Bên cạnh chùa Tĩnh Nghi, khi hoàng hôn buông trên tấm bình phong, tiếng chuông ngân trầm muộn, tuy rằng tam quan sụp đổ, tín ngưỡng vỡ tan, chỉ cần thành tâm nguyện cầu thì có thể thản nhiên đối diện.

Sam Mộc lúc ấy như trở thành một tín đồ Phật giáo, hai tay đan vào nhau, ở trong gió thổi lạnh đến thấu xương. Sam Mộc mong ước được trở thành bạch nguyệt quang của chính mình và khiến bản thân trở nên hoàn hảo. Khoảnh khắc ấy tuy ngắn ngủ nhưng lại là một sự cứu rỗi.

......................

Trong kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp trung học, Sam Mộc hỏi vay tôi một số tiền, cùng với khoản tiền mà anh ấy tiết kiệm được lên đường đi Hàng Châu, bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình.

Đây là lần đầu tiên Sam Mộc đi du lịch. Không ai biết vì sao cậu ấy lại đi một mình, có lẽ là để kỷ niệm cho một cột mốc trong cuộc đời Sam Mộc, tốt nghiệp cấp 3.

Sam Mộc mua vé tàu, là một ghế ngồi. Anh ấy ngồi trên tàu suốt một ngày hai đêm. Lúc đến Hàng Châu thì đã là nửa đêm. Sam Mộc mang theo một chiếc balo, một túi đồ nhỏ, chen chúc trong đám đông.

Hồi ấy vẫn chưa có nhiều khách sạn và nhà nghỉ có dịch vụ đón khách tại bến tàu. Lúc ấy cũng đã là nửa đêm, xe buýt sân bay đã không còn, chỉ có taxi đắt tiền. Sam Mộc ngồi một mình ở bến tàu đến tận sáng.

Khi bình minh ló dạng, mọi hoạt động trở lại bình thường, SamMộc tự mình bắt xe buýt vào thành phố, tìm một khách sạn và ở lại đó.

Chiều đến, Sam Mộc khởi hành đến chùa Tĩnh Nghi. Khi anh ấy đến nơi cũng là lúc ánh hoàng hôn ngập tràn.

Sam Mộc bước từng bước lên núi, không nhanh không chậm. Anh ấy không ngắm nhìn cảnh vật ven đường nhưng trong suy nghĩ của Sam Mộc, mọi thứ càng ngày càng minh bạch.



Sam Mộc và tôi có rất nhiều điểm giống nhau, dù là quan điểm hay ý kiến, thậm chí là tam quan, chúng tôi đều thuộc về cùng một loại người.

Chúng ta đều có thể tin tưởng vào nhân cách của một người. Thế nhưng chúng ta quả thật là tín đồ của sự tà ác, thật khó để tin vào nhân cách của một người nào đó. Trong biển người mênh mông, phải tự mình tỉnh táo để có thể nhìn được xa hơn.

Sam Mộc đến chùa Tĩnh Nghi, ngồi bên cạnh tấm bình phong, lắng nghe tiếng chuông ngân vang trong buổi tối yên tĩnh.

Sam Mộc lúc ấy như trở thành một tín đồ Phật giáo, hai tay đan vào nhau, ở trong gió thổi lạnh đến thấu xương. Sam Mộc mong ước được trở thành bạch nguyệt quang của chính mình và khiến bản thân trở nên hoàn hảo. Khoảnh khắc ấy tuy ngắn ngủ nhưng lại là một sự cứu rỗi.

Sam Mộc nhớ lại những ngày đã qua với sự xúc động và u uất vô hạn trong lòng. Sam Mộc nghĩ, một người vốn dĩ mong manh như anh làm thế nào lại có thể gắng gượng đi qua một con đường dài và chịu nhiều đau khổ như vậy?

Sam Mộc cầm giấy bút lên, tắt điện thoại di động, suy nghĩ một chút và bắt đầu viết lại quá khứ của mình. Đó là một câu chuyện rất dài, nhưng không có nước mắt nóng hổi hay hơi thở mờ mịt, Sam Mộc viết lại câu chuyện ấy với tâm thế bình lặng đến dị thường.

............................

Sau đó, khi Sam Mộc nghe nói rằng tôi sẽ viết một quyển truyện thanh xuân, anh ấy đã đưa cho tôi những chia sẻ về quá khứ ấy, tin tưởng tôi và kể cho tôi nghe về quá khứ của anh ấy.

Trên đường đi, San Mộc đã từng bước bước đi như đánh đổi bằng máu và nước mắt, không một người hỗ trợ. Một quá khứ tràn đây khó khăn khiến anh ấy dường như rất khó để có thể đối xử tốt với người khác.

....................