Chương 8: Tôi Dường Như Không Bao Giờ Có Được Tiêu Tiêu

Tôi chưa bao giờ nhìn Tiêu Tiêu quá ba giây, tôi chưa bao giờ nắm tay Tiêu Tiêu, tôi chưa bao giờ dành cho Tiêu Tiêu sự dịu dàng và lãng mạn ...

Ý tôi là, tôi có lẽ không bao giờ có được Tiêu Tiêu.

Nhưng tôi dường như đã đánh mất Tiêu Tiêu vô số lần.

......

Sau này, tôi nghe bạn bè xung quanh nói rằng vẻ đẹp của Tiêu Tiêu dường như ai cũng nhìn thấy ...

Cuối năm, ở Bắc Kinh có tuyết rơi, đêm đó tôi ngồi trên ghế một mình, châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, và rơi vào trong giấc mơ về Tiêu Tiêu.

Trên thực tế, kể từ đêm đó, mối quan hệ giữa Tiêu Tiêu và tôi rơi vào trạng thái yên lặng, và tôi chỉ có thể ngắm nhìn Tiêu Tiêu trong lớp.

Trạng thái này thật vi diệu, tôi vẫn chưa có được em nhưng anh phảng phất như đã có thể thấy trước một tương lai tươi sáng của em.

Cho đến ngày đàn anh tên Tiểu Hàn xuất hiện, thật khó để tôi có thể đắm chìm trong một thế giới như vậy.

Sau bữa tiệc, khi tôi đang nhìn vào sân khấu ở một góc không ai quan tâm, Tiêu Tiêu đã tiến về phía tôi.

"Tiểu Triệu, trông anh có vẻ mệt mỏi." Tiêu Tiêu.

"Chà ... buồn ngủ quá!" Tôi tránh ánh mắt của Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu dường như đang nhìn tôi, nhưng cô ấy nhấc điện thoại và dừng lại ở ngã rẽ.

Cô ấy dường như đang đợi ai đó.

Hôm đó, đàn anh tên Tiểu Hàn, tay cầm phích nước, đeo khăn quàng cổ cho Tiêu Tiêu, rồi cùng cô ấy biến mất trong bóng đêm.

Không khí khi họ rời đi tràn đầy sự ái muội.

Tôi không dám nghĩ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì đã xảy ra.

Đối với Tiêu Tiêu mà nói, cô ấy luôn là người chiến thắng trong việc kiểm soát tâm trạng của tôi.



Tôi nhìn vào phương hướng họ rời đi, tâm tình của tôi trở nên hoảng hốt. Thế giới của tôi dường như chưa bao giờ trống trải đến vậy. Vào giây phút đó, Tiêu Tiêu không còn tồn tại trong thế giới của tôi.

Không phải Tiêu Tiêu đã biến mất mà là tôi đã giấu cô ấy ở nơi sâu thẳm và tăm tối nhất trong trái tim.

Tôi không để ý tới những trò đùa của bạn bè.

Tôi trầm ngâm mở điện thoại, lật đi lật lại màn hình chính, và lấy cớ để thoát ra khỏi đám bạn của mình.

Tôi bước đến chiếc ghế quen thuộc, và ngay lúc tôi ngồi xuống, hơi thở của tôi trở nên mờ nhạt.

Tiêu Tiêu là vị thần của tôi, là tín ngưỡng của tôi, tôi đã thành kính cầu nguyện, nhưng thần linh nói rằng tín ngưỡng của tôi đã sụp đổ.

Tôi rơi vào sự trống rỗng.

Tiêu Tiêu cầm trong tay ngọn lửa, hóa thành tuyết trên bầu trời.

........

Nghe lão Phiên nói Tiêu Tiêu và Tiểu Hàn đã tâm sự cả đêm.

Tôi nghe nói từ các bạn cùng lớp nói rằng Tiêu Tiêu và Tiểu Hàn đã cùng nhau xem một bộ phim.

Tôi nghe bạn bè xung quanh nói rằng Tiêu Tiêu đang đeo một chiếc vòng do Tiểu Hàn tặng.

Tôi để ngoài tai những lời nói ấy, chỉ là vẫn trằn trọc trăn trở nhớ hoài không quên.

Sau đó, tôi đã bí mật tìm hiểu về đàn anh Tiểu Hàn.

Đàn anh Tiểu Hàn đặc biệt xuất sắc, hơn nữa anh ấy đối với Tiêu Tiêu là ngoan ngoãn phục tùng, dành cho Tiêu Tiêu sự ấm áp từng li từng tí, đàn anh Tiểu Hàn có thể vì Tiêu Tiêu mà che gió che mưa, dạy cô ấy cách đối nhân xử thế.

Sau khi nhận ra điều đó, tôi đã rơi vào một loại ngỡ ngàng bất lực và thất vọng, nhưng có lẽ, thất vọng có lẽ là trạng thái bình thường của tôi.

Có lẽ, tôi đang dần đánh mất Tiêu Tiêu, phải không?



Tôi muốn có một chút thời gian để nói chuyện với Tiêu Tiêu.

Nếu em muốn ra đi, hãy báo với tôi trước, để tôi có thể từ từ quên mọi thứ về em. Tôi vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng của em, hãy cho tôi thêm một ít thời gian, tôi sẽ từ từ rời khỏi, tôi sẽ tận hưởng quá trình quên đi em, quên đi quá trình mà em trở thành của riêng tôi.

Kể từ thời khắc tôi bắt đầu tận hưởng bóng tối, liền khó có thể trở lại mong đợi một bình minh.

Tôi nhắm mắt lại, và tôi bắt đầu đủ loại tránh né những thứu có quan hệ với Tiêu Tiêu.

Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ dám nhìn Tiêu Tiêu nữa, tôi sợ rằng sẽ lộ ra những manh mối.

Tôi hoảng sợ rút lui và nhếch nhác chạy trốn, đó không phải là điều tôi muốn.

Tôi muốn bước đi một cách thong dong hơn, ngay cả khi tôi không thể kết thúc cuộc hành trình theo cách mà tôi mong muốn.

Điều buồn nhất không phải là mọi chuyện đã qua, mà là sau khi mọi chuyện đã qua, tôi vẫn chưa quên được em.

Nhiều khi không phải sự ra đi của em khiến tôi phải thao thức, mà là sự mong mỏi của tôi dành cho em đang dần tan vỡ và sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.

Vào ngày cuối cùng của năm 2019, tôi đã lạc vào giữa dòng người mênh mông, và Bắc Kinh rộng lớn không thể lấp đầy chỗ trống trong trái tim mà tôi dành cho em.

Cũng vào ngày này, trong đêm giao thừa, tôi ở trọ một mình và thức trắng đêm, tôi chỉ nhớ rằng khi bình minh ló dạng, nhìn thuốc lá và rượu chồng chất trên bàn, tôi lại một lần nữa chìm vào một giấc mơ không thể tự mình rời khỏi.

Đây có phải là hình phạt cho sự hèn nhát của tôi không?

Nếu bạn rời bỏ người khác trước khi họ bỏ lại mình, bạn sẽ không bị trừng phạt, phải không?

.......

Tình cảm là vậy, nhưng lại khó nói, chua chát cuồn cuộn, nhưng lại điềm nhiên như không.

Tiêu Tiêu có một sức quyến rũ cực kỳ đáng sợ. Chỉ cần bạn tỉnh táo một chút là có thể nhận ra mọi dấu hiệu cho thấy bạn không ở trong lòng Tiêu Tiêu, nhưng khi bạn tiếp xúc với cô ấy một lần nữa, Tiêu Tiêu sẽ cho bạn ảo tưởng vô hạn, ảo tưởng rằng những ảo tưởng đó có thể xảy ra ...

Tiêu Tiêu không thuộc về tôi, nhưng tôi sẽ giữ chặt cô ấy trong giấc mơ của mình.

Tôi biết điều đó là vô nghĩa, nhưng tôi không thể tự mình thoát khỏi.