Chương 48-2: Vận xui

Bách Yển đưa Thần Hi đến phía sofa, trên sofa, Thương Phù đang ôm bịch khoai tây chiên xem tivi, 117 ở bên cạnh nhảy nhót vô cùng hưng phấn.

Sao có thể không hưng phấn được chứ, ai mà ngờ được mới có mấy ngày mà Thương Phù đã hoàn thành nhiệm vụ!

Nó có thể đứng thẳng lưng trong tất cả hệ thống rồi!

Trở thành lão đại chỉ là việc trong tầm tay mà thôi!

Thương Phù thấy hai người qua đây liền nhấn nút tạm dừng.

117 kiềm chế lại nhịp bước để giữ thể diện, nó meo một tiếng rồi nhảy tót ra khỏi cửa.

Thương Phù vỗ chỗ ngồi bên trái mình:

“Không vui à?”

Triệu Thần Hi mò mẫm bò đến bên cạnh Thương Phù: “Có chút chút ạ.”

Thương Phù: “Vậy để chị kể chuyện cười cho em nghe.”

“Dạ?”

Thần Hi ôm cánh tay Thương Phù.

“Con quái vật trong giáo mà mẹ em nhắc đến bị giẫm nát bét rồi.”

“Sẽ không có em nhỏ nào bị moi mắt nữa đâu.”

Thần Hi há hốc miệng.

Thương Phù cười híp mắt: “Bách Yển làm đấy.”

Bàn tay vừa rửa hoa quả của Bách Yển dừng lại, anh hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại lôi mình vào nữa.

Anh đặt một đĩa cherry trước mặt Thương Phù.

“Giỏi không?”

Triệu Thần Hi vội vàng ăn xong cherry rồi nói: “Có có!”

“Dám giẫm vào con mắt, giỏi quá!” Triệu Thần Hi giơ ngón tay cái với Bách Yển.

Bách Yển che chán: “Không phải anh.”

Anh ngồi xuống ghế bắt đầu giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Triệu Thần Hi, Thương Phù dựa vào gối mềm nhìn hai người một lúc, nhếch khóe môi, nhét vài quả cherry vào miệng.

Năng lượng của cổ mẫu trong suốt đó vô cùng quen thuộc.

Về cơ bản có thể xác nhận, Tân Thần giáo đứng sau Leno có liên quan đến giáo phái cố gắng đào mộ của mẹ cô lên.

Tân Thần giáo là một giáo phái mới nổi lên dạo gần đây, tuy nhiên, khả năng cao đây chỉ là mượn danh nghĩa.

Đằng sau nó, có thể là tà giáo đã truyền thừa hơn hai trăm năm.

Cơ thể cô đã hóa thực thể hoàn toàn, có thể ra ngoài tản bộ được rồi.

Sau khi ăn hơn nửa đĩa cherry, Thương Phù duỗi eo.

“Đi thôi, đi ăn cơm.”

*

Một rưỡi chiều.

Hiệp hai vòng năm được tổ chức như đúng lịch.

Thời gian vừa đến, máy quay liền quay về phía sáu nhà ngoại cảm.

“Chào buổi chiều mọi người, chào mừng mọi người đến với hiện trường ghi hình hiệp hai vòng năm của 《Giáng Thần》.

“Tôi là MC Alena.”

“Tôi là MC Will.”

Alena nghiêm nghị nói: “Buổi trưa hôm nay, tổ chương trình đã nhận được rất nhiều cuộc gọi điện cảm ơn, bọn họ tự xưng là người bị hại ở nước S, mấy tháng nay, tính cách và cảm xúc của những người thân xung quanh họ thay đổi rõ rệt nhưng mãi không tìm ra được nguyên nhân.”

“Những người này nói với chúng tôi rằng, sau buổi sáng, bọn họ không tiếp tục lộ ra biểu cảm kỳ quái đó nữa, cuối cùng não của bọn họ cũng lấy lại được quyền kiểm soát.”

Will gật đầu: “Tà giáo hại người hại mình, một lần nữa xin được gửi lời cảm ơn đến tất cả các nhà ngoại cảm sáng nay.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, MC dịch chuyển sang một bên.

“Xin mời người cầu cứu của trận này.”

Một cặp vợ chồng bước ra, hai người đều khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc, người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đen, bất kể là cách ăn mặc hay khí chất đều có thể thấy bằng mắt thường là gia cảnh của bọn họ rất giàu, học thức tốt.

Alena nhắc nhở: “Mọi người hãy giới thiệu đôi chút về bản thân đi.”

Hai người nhìn nhau một cái, người phụ nữ nhận lấy micro và nói: “Tôi trải qua nhiều hơn, vậy nên để tôi nói đi.”

Will ra hiệu mời.

Người phụ nữ bước đến vị trí trung tâm.

“Chào mọi người, tôi tên là Masha, đây là Joseph, chồng của tôi.”

Masha nhắm mắt lại, hiển nhiên bà ta đang cố gắng khống chế cảm xúc.

“Tôi không biết tại sao cái xui rủi này lại bám lấy tôi.”

“Tôi là một kỹ sư, những năm này tôi đều thận trọng cẩn thận, tôi thề, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật và kỷ luật.”

“Sau khi vận xui xảy ra, thậm chí tôi còn đi tra những tòa nhà cao ốc mà tôi từng thiết kế xem có xảy ra chuyện gì liên quan đến mạng người hay không, thậm chí mọi người đều khen tôi thiết kế rất hợp lý.”

Masha nhìn thẳng vào ống kính:

“Tôi chưa hại ai bao giờ, tôi cần được giúp đỡ.”

Alena: “Vận xui mà chị nói đến là gì vậy?”

“Rất nhiều.”

“Rất rất nhiều.”

Do sợ hãi, giọng nói của Masha cũng trở nên khàn khàn.

“Chẳng hạn như…”

“Tôi nhìn thấy con rết.”

“Con rết?” Will không hiểu.

“Đúng vậy. Nó bò ở ngoài cửa kính, dài khoảng hai mét.”

Masha thở dài một hơi, cố gắng nhớ lại sự xui rủi những ngày qua:

“Ngày đó tôi đang tắm.”

“Vì một hợp đồng công trình mà tôi bận suốt ba ngày trời, đến ngày thứ tư vừa về nhà thì tôi liền lao vào nhà tắm, tôi thật sự không chịu nổi sự bẩn thỉu này thêm chút nào nữa, căn bản ngày nào tôi cũng tắm, lần đó là lần không tắm dài nhất trong cuộc đời tôi.”

“Cũng trở thành ác mộng đầu tiên trong đời tôi.”

Masha khàn giọng nói: “Tôi đã thoa một lớp dầu gội rất dày, bong bóng làm mờ cả tầm nhìn của tôi, tôi nhắm mắt lại.”

“Ngay lúc tôi dùng nước nóng để xả dầu gội, tôi cảm nhận được một sự lạnh lẽo.”

“Rất lạnh.”

“Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó rất rõ ràng, tôi mở to mắt nhìn xung quanh.”

“Một gương mặt dán ở bên ngoài.”

“Tôi không biết phải hình dung gương mặt đó như thế nào, nó không có mắt nhưng lại giống như có rất nhiều con mắt nhỏ, trên mặt nó toàn là nếp nhăn, tôi hoài nghi mỗi một nếp nhăn đều là cơ quan của nó.”

“Có thể là do nhận ra tôi đã chú ý đến nó, nó liền vung vẩy tứ chi về phía tôi, tám cái chân lắc lư lên xuống…”

“Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng như này, tôi liền ngất đi.”

“Lúc tỉnh lại…” Masha chậm rãi nói.

“Tôi đã nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, Joseph phát hiện ra tôi ngất ở trong phòng tắm nên lập tức đưa tôi đi viện.”

Masha che trán, bà ta cố gắng nhớ lại chuyện khác, cố gắng để mọi người tin vào cái xui mà bà ta gặp phải.

“Còn có búp bê.”

Alena: “Là búp bê phương Tây sao?”

Masha nói: “Là búp bê lật đật.”

“Làm bằng sứ, có ngũ quan hoàn chỉnh, đáng yêu.”

“Con lật đật đó đã xảy ra chuyện gì?”

Masha nhẹ giọng nói: “Ngày hôm trước, lúc tôi đang ngủ.”

“Joseph là giáo sư đại học, dạo gần đây anh ấy có một dự án cần phải ở lại trường để nghiên cứu, tôi chỉ đành ngủ một mình.”

“Cảm giác đó lại đến.”

Giọng nói của Alena cũng trở nên nhỏ dần, cô ấy sợ sẽ kích động đến người phụ nữ này:

“Cảm giác đó?”

“Cảm giác bị nhìn chằm chằm.”

Masha trả lời: “Tôi bật đèn tường lên rồi nhanh chóng bật tất cả đèn trong phòng, tôi rất sợ, tôi nhốt mình trong phòng ngủ.”

“Nhưng cảm giác đó vẫn rõ ràng như cũ.”

“Tôi nhớ là ma rất sợ đèn.”

“Cho nên… Tôi lấy chiếc đèn pin cầm tay ánh sáng mạnh ra.”

Will: “Là kiểu đèn pin cầm tay có thể chiếu sáng nửa căn phòng ngủ sao?”

“Đúng vậy…”

Masha gật đầu.

“Tôi chiếu đèn pin vào mọi góc của căn phòng, tôi lần lượt chiếu vào tivi, tường, tủ…”

“Trên tủ có mấy con búp bê, từ lớn đến nhỏ…”

Alena cảm thấy bản thân đã đoán được kết cục:

“Bọn chúng lắc lư à?”

Masha lắc đầu.

“Không phải.”

Bà ta nói:

“Đồng tử của bọn chúng.”

“Thu nhỏ lại.”