Chương 10

"Cha, lần này con thi rất tốt, dù không đỗ Thanh Hoa, nhưng đỗ một trường 211 dư sức." Con trai bác hai, Chu An Hoa, đầy tự tin nói.

Chu Diệp lúc này mới lên tiếng, thờ ơ vuốt tóc: "Em cũng thi không tệ, cảm giác có thể tùy tiện chọn top 10 trường 985 trong nước."

"Tốt, tốt quá!" Cha mẹ tôi cười rạng rỡ.

Dì tư đề nghị: "Năm nay mọi người đều thi tốt, tôi nghĩ chúng ta nên tìm thời gian tụ tập ăn mừng một bữa thật hoành tráng."

"Tất nhiên rồi, tôi đang định tổ chức lễ thành niên cho Tiểu Diệp, con bé đã trưởng thành rồi." Cha tôi rất hào phóng.

Mẹ tôi tiếp lời: "Nghe nói 24 này có kết quả thi, chúng ta tổ chức lễ thành niên cho Tiểu Diệp vào ngày 24 đi, lúc đó cũng có thể tra điểm, song hỷ lâm môn."

Mọi người không có ý kiến gì, cũng không ai hỏi ý kiến tôi.

Tôi trực tiếp rời đi.

Chu Diệp kéo tôi lại: "Chị, chị nhớ tham dự lễ thành niên của em nhé. Đừng buồn quá, dù chị chỉ đỗ cao đẳng, cha mẹ cũng sẽ chi tiền cho chị đi học mà."

Ánh mắt nó đầy vẻ đắc ý và chế giễu.

Lễ thành niên là lễ kỷ niệm của nó, cũng là lễ tế của tôi.

Ngày có điểm, cũng là ngày tôi bị đuổi ra khỏi nhà đi làm thuê, còn nó sẽ cùng ba mẹ chuyển đến biệt thự lớn ở thành phố.

"Tất nhiên rồi, chị nhất định sẽ tham gia lễ thành niên của em gái yêu dấu của chị."

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu chó của Chu Diệp, cười đầy ẩn ý.

10

Lễ thành niên của Chu Diệp tất nhiên tôi sẽ tham dự, nhưng trước đó, tôi phải đi đổi vé số.

Tôi đã trúng bốn mươi vạn mà.

Mang theo những giấy tờ cần thiết, tôi một mình đến trung tâm xổ số để đổi thưởng bốn mươi vạn.

Sau khi trừ thuế, tôi nhận được tổng cộng ba mươi hai vạn.

Đối với tôi, đây là một khoản tiền lớn.

Tôi không định về nhà nữa, liền tìm một khách sạn năm sao để ở, tận hưởng cuộc sống một chút.

Tối đó, mẹ tôi gọi điện.

Tôi nhướng mày, bà ta còn quan tâm tới tôi sao?

Vừa nhấc máy, liền nghe mẹ gào lên: "Mày chết ở đâu rồi, việc nhà không ai làm, mau lết về ngay!"

Lòng tôi lạnh đi ngay lập tức.

Thực ra, trong lòng đã nguội lạnh từ lâu, đáng lý nên đoán ra mẹ không hề quan tâm tôi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn một chút hy vọng.

Thật nực cười.

"Con đi du lịch rồi, ngày 24 gặp lại." Tôi dứt khoát cúp máy.

Mẹ tôi gọi vài cuộc nữa, tôi đều không nghe máy.

Bà ta nhắn tin: "Nếu mày không về thì đừng bao giờ về nữa, tao coi như mày chết rồi!"