Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Rất Thông Minh

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi ngạc nhiên, không biết sao chú lại nói như vậy.

Chú tiếp tục: "Lúc cháu còn nhỏ rất thông minh đúng không? Chú nhớ lúc cháu bốn, năm tuổi đã thuộc rất nhiều bài thơ cổ, còn biết nấu cơm, thật sự rất thông minh."

Tôi gật đầu xác nhận.

Ông chú thở dài: "Rồi bỗng nhiên cháu trở nên ngốc nghếch, không làm gì được nữa."

"Đúng vậy." Tôi tiếp tục gật đầu, cảm thấy ấm lòng.

Không ngờ ông chú lại nhớ chuyện tôi trở nên ngốc nghếch.

"Ôi, tất cả đều là do cha mẹ cháu gây ra. Hôm trước họ đến thăm chú, chú giả vờ ngủ, bọn họ không biết sao lại cãi nhau."

Ông chú lại liếc nhìn cửa phòng: "Cha cháu nói, không ai chịu cho mượn tiền, bây giờ nhất định phải làm cho cháu quay để cháu chăm sóc bọn họ lúc già."

"Mẹ cháu nói, bà hận cháu chếc đi được, vì cháu trở nên thông minh mới khiến họ phá sản và gặp xui xẻo. Nếu cháu vẫn luôn ngốc nghếch, thì họ sẽ luôn giàu có."

Những lời này khiến tôi cảm thấy lạnh toát, lông tơ nhanh chóng dựng hết cả lên.

Hóa ra cha mẹ đã biết, chuyện tôi càng ngốc thì gia đình càng giàu?

"Chú không nghe rõ, chỉ biết có một thứ gì đó đã giao dịch với cha mẹ cháu, nó hỏi ý kiến cha mẹ cháu xem có muốn trao đổi trí thông minh của cháu để đổi lấy tài sản không."

Ông chú nhớ lại cuộc trò chuyện của cha mẹ, cẩn thận kể lại cho tôi nghe.

Môi tôi run rẩy, nước mắt tự dưng chảy ra.

Tôi đối với cha mẹ sớm đã không còn tình cảm, nhưng lúc này vẫn khóc.

Hóa ra, cha mẹ biết về giao dịch đó.

Khi tôi năm tuổi, tôi đã đồng ý giao dịch với hệ thống, mà hệ thống cũng đã hỏi ý kiến cha mẹ.

Cha mẹ đồng ý, giao dịch mới có thể tiến hành.

Vì tôi còn quá nhỏ, cần cha mẹ quản lý tài sản.

Họ sao lại không biết được chứ?

Họ không chỉ biết, mà còn chê bai tôi ngu ngốc, luôn thiên vị em gái, coi thành quả sự giàu có của họ là công lao của em gái!

Có lẽ, trong mắt họ, tôi đã không còn giá trị.

Tôi đã bị "hiến tế", cho nên tôi không đáng được yêu thương, tôi chỉ cần đổi lấy tài sản là được rồi.

Còn em gái thông minh lanh lợi, biết ăn nói, mới là đứa con mà cha mẹ yêu thích.

Thật nực cười.

25

Tôi khóc rất lâu, không khóc ra tiếng, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.

Ông chú thương tiếc lau nước mắt cho tôi, không nói được lời nào.

Dì tư ló đầu vào, hỏi thăm: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Có đói không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »