Chương 26

Tôi hít mũi một cái, giọng khàn đặc: “Đói.”

“Con muốn ăn cái gì? Dì đi mua cho con.” Dì tư rất nhiệt tình.

Tôi biết dì muốn nịnh bợ tôi, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy dì không làm tôi khó chịu như trước nữa.

Dù dì có chút nhỏ mọn, nhưng cũng có những điểm tốt khác.

Dì cảm thấy mất mặt vì điểm số thấp kém của con gái mình nên cố gắng hạ thấp tôi để tìm chút an ủi.

Nhưng trong quá khứ dì cũng đã từng giúp đỡ gia đình tôi, hiện giờ còn đi chăm sóc ông chú đang nằm viện.

Bạn thấy đấy, những nhân vật nhỏ bé này, luôn có một điểm sáng nào đó.

Nhưng cha mẹ tôi thì sao?

Họ giống như những con cá trê trong bùn đen, lúc nào cũng mở to miệng để nhận lấy, rồi lại liên tục phun ra những thứ tanh tưởi.

“Con muốn ăn cháo.” Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với dì.

Dì gật đầu rồi đi ngay.

Tôi đột nhiên nhớ đến Tố Tố, gọi dì lại: “Dì đợi một chút, Tố Tố gần đây làm gì vậy?”

Dì tư thở dài: “Con bé không muốn học nữa, suốt ngày ở nhà chơi game. Dì muốn cho con bé đi làm, nhưng nó cái gì cũng không biết, dì sợ nó phải chịu khổ bên ngoài, nên tạm thời cứ để vậy.”

Dù gia đình dì tư không khá giả gì, nhưng dì vẫn nuôi dưỡng Tố Tố.

Tôi nghĩ đến công ty nhỏ mình mở ở Bắc Kinh nên đề nghị: “Con ở Bắc Kinh có mở một công ty nhỏ, có thể tìm cho Tố Tố một công việc. Dạy cho con bé một chút kỹ năng, tương lai cũng không đến mức phải chếc đói.”

Dì tư vui mừng khôn xiết: “Thật à?”

“Thật.” Tôi gật đầu.

Dì tư chạy lại ôm lấy tôi, vô cùng xúc động: “Tốt quá, thủ khoa tỉnh dẫn theo con gái tôi kiếm tiền, chắc chắn sẽ rất tốt. Cảm ơn con, thực sự cảm ơn con rất nhiều!”

26

Việc tôi trở về nhanh chóng bị họ hàng biết được.

Dì tư quá kích động, đi khắp nơi kể, nên việc này không thể giấu được.

Tôi không quan tâm, chỉ chăm sóc ông chú hai ngày, rồi dự định đưa Tố Tố về Bắc Kinh.

Tuy nhiên, hôm đó cha mẹ tôi dẫn theo Chu Diệp đến.

Cha mẹ tôi vừa đến đã rưng rưng nước mắt, đứng xung quanh tôi mà khóc lóc: "Tiểu Nhược, cuối cùng con cũng về rồi, chúng ta rất nhớ con."

"Gia đình đã phá sản, nợ nần chồng chất, chúng ta chỉ còn biết trông chờ vào con thôi. Con ở Bắc Kinh sống thế nào? Có dư dả không?"

Họ đang muốn moi tiền từ tôi.

Tôi là thủ khoa tỉnh, trước đây có một khoản tiền thưởng lớn từ trường học và nhiều học bổng khác, cha mẹ tôi đã nhắm đến khoản tiền đó.