Chương 27

"Chu Diệp sẽ mang đến sự giàu có, hai người cứ trông chờ vào nó đi." Tôi nhìn về phía Chu Diệp đang đứng im lặng.

Nó tinh thần ủ rũ, không còn vẻ kiêu ngạo như trước, chỉ còn lại vẻ thất vọng.

Cha mẹ tôi cười khổ sở, cha tôi thậm chí còn tát Chu Diệp một cái: "Chị mày về rồi, không chào một tiếng sao?"

Chu Diệp đã có phản ứng, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt không còn chút ánh sáng nào.

Mẹ mắng nó: "Mau gọi chị đi, suốt ngày sống như đồ bỏ đi, thấy mày là thấy bực!"

"Chị..." Chu Diệp gọi một cách máy móc, bộ dáng không mấy nhanh nhẹn.

Tôi nhíu mày, cảm thấy không đúng.

Chu Diệp không phải ở nhà hay phát điên, thường mắng chửi người khác hay sao?

Tại sao bây giờ lại ngu si như thế này, mặc cho cha mẹ đánh mắng mà không phản ứng?

"Em gái con biết lỗi rồi, nó rất ngoan ngoãn, con tha lỗi cho nó đi, về nhà với cha mẹ đi." Mẹ tôi vừa khóc vừa lau nước mũi tèm lem.

Tôi nhìn Chu Diệp thêm một lần nữa, sau đó lắc đầu: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Tôi đẩy họ ra rồi rời đi.

Cha tôi nổi giận, nghiến răng nói: "Chu Nhược, mày thật là bất hiếu, mày muốn nhìn chúng tao chếc sao!"

"Tôi chỉ học theo hai người thôi, nhìn tôi ngày càng ngu dốt, số tiền đó dùng có vui không?" Tôi quay đầu lại cười nhạt.

Cha mẹ tôi ngay lập tức cứng đờ, sắc mặt trở nên rất khó coi, ánh mắt đầy sự chột dạ.

Tôi không nhìn nữa, tiếp tục rời đi.

27

Tôi đưa Tố Tố trở về Bắc Kinh.

Con bé không thích học, tính cách cũng không tốt, nhưng lại rất ngưỡng mộ tôi, vì tôi là thủ khoa tỉnh.

Chỉ cần dạy dỗ cẩn thận có thể sẽ khá hơn.

Về sau Tố Tố thực sự đã trở nên tốt hơn, con bé làm việc chăm chỉ, thái độ nghiêm túc. Tôi đã tăng lương cho con bé lên 15.000 tệ.

Dì tư vui vẻ gọi điện cảm ơn tôi, sau đó muốn nói lại thôi, có lời không dám nói.

Tôi khuyên dì ấy cứ nói.

Dì do dự một chút rồi mở lời: "Hôm qua cha mẹ con đã qua đời, dì và vài người họ hàng đang giúp xử lý hậu sự, con có muốn về không?"

Tôi trong lòng hơi căng thẳng một chút, rồi bình tĩnh hỏi: "Họ chết như thế nào?"

"Chu Diệp nửa đêm phát điên, đâm chết họ. Theo hàng xóm kể lại, Chu Diệp vừa đâm vừa mắng: "Tôi không muốn trở nên ngu dốt, tôi không muốn trở nên ngu dốt, tôi không muốn hệ thống giàu có…""

"Tóm lại rất tà đạo, mọi người nghe cũng không hiểu gì, chỉ nói là gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ."

Tim tôi thắt lại, hệ thống giàu có.

Rõ ràng là hệ thống đã tìm đến Chu Diệp, cha mẹ đã đồng ý dùng trí thông minh của Chu Diệp để đổi lấy tài sản.

Chu Diệp không chịu trở nên ngu dốt, nhưng cha mẹ lại muốn nó làm như vậy.

Lần cuối tôi gặp nó, nó đã bắt đầu trở nên ngu ngốc, vì thế lúc đó trông nó hơi ngớ ngẩn.

Trong trạng thái chưa hoàn toàn ngu ngốc, nó đã gϊếŧ cha mẹ.

"Chu Diệp đã bị bắt chưa?" Tôi giữ bình tĩnh hỏi.

"Rồi, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, quãng đời còn lại cũng sẽ sống trong đó. Ôi, dì sẽ thường xuyên đi thăm con bé, con cứ yên tâm." Dì tư cảm thấy thương cảm.

Tôi tỏ vẻ đã hiểu, rồi cúp điện thoại.

Hít một hơi thật sâu, tôi đi dọc theo con đường rợp bóng cây, đi rất chậm, đi rất lâu.

Xung quanh rất yên tĩnh, cây cối đều đã trụi lá, mùa thu ở phương Bắc không còn giữ lại được một chiếc lá nào.

Có những nỗi đau cần thời gian để chữa lành, giống như những cái cây không còn lá. Phải đợi đến mùa xuân năm sau, những tán lá xanh tươi sẽ lại nở ra.

Chu Nhược, hãy chữa lành bản thân thật tốt.

Hãy sống thật tốt.

*Tui làm khúc cuối bộ này lúc buồn ngủ mắt mở hết lên, nên ai thấy sai sai chỗ nào, hay cấn cấn gì đó cứ cmt tui sửa.(。•́︿•̀。)