Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Rất Thông Minh

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bà mày cho mày ăn một thìa cứt, mày có ăn không?" Tôi hừ lạnh.

Chu Diệp vừa sợ vừa giận, ánh mắt ngay lập tức trở nên âm u độc ác.

"Chu Nhược, đầu óc mày ngày càng tệ hơn à? Ai cho mày cái gan nói chuyện với tao như vậy?" Chu Diệp lộ ra bộ mặt thật.

Con bé hoàn toàn không phải là cô con gái ngây thơ dễ thương gì cả.

Trước mặt cha mẹ là một bộ mặt, trước mặt người ngoài lại là một bộ mặt khác.

Tôi trước đây tuy ngu ngốc nhưng không phải không biết gì về Chu Diệp.

Chúng tôi học cùng một trường, thường nghe nói con bé chuyên bắt nạt người khác, thậm chí có học sinh bị con bé bắt nạt đến mức phải bỏ học.

Con bé là một kẻ độc ác từ trong trứng, từ nhỏ lại được cha mẹ chiều hư, thêm vào đó con bé vừa thông minh, đáng yêu, thành tích ưu tú, nên càng ngày càng không kiêng nể gì cả.

Trước đây tôi rất sợ con bé, nhất là khi cha mẹ không có ở nhà, con bé sẽ coi tôi là nô ɭệ mà sai khiếm, thậm chí lúc không vui còn bắt tôi liếʍ bồn cầu.

Có lần con bé thi không tốt, về nhà liền hắt nước sôi vào chân tôi, nhìn tôi đau đớn nước mắt đầm đìa, cô ta liền cười lớn.

Mà cha mẹ lại không trách cứ con bé, chỉ nói là do con bé vô ý.

Tôi lúc đó đầu óc ngu ngốc, căn bản không biết phải tố cáo như nào, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Nhưng bây giờ thì, ha ha.

6

"Cái loại hư hỏng như cô lại là em ruột của tôi, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi!" Tôi lắc đầu, trong lòng đầy chán ghét.

Chu Diệp giận dữ, nhưng con bé không động tay, vì nó luôn nghĩ bản thân thanh nhã cao quý, tự động thủ quá thô tục.

Ngược lại, nó cười một cách âm hiểm: "Chị biết không? Chúng ta sắp chuyển nhà, chuyển đến thành phố tỉnh đấy."

Tôi hoài nghi nhìn nó, tự nhiên nói chuyện này làm gì?

"Cha mẹ đồng ý rồi, chỉ cần tôi thi đậu *985, lập tức sẽ mua biệt thự ở thành phố tỉnh, không sống ở đây nữa."

* Trường 985 là mấy trường đại học hàng đầu bên Trung, như Thanh Hoa Bắc Đại này kia.

"Còn chị, lúc đầu tôi còn định đưa chị đi cùng, dù sao đi nữa chị cũng là chị tôi, nhưng những lời vừa rồi của chị đã tự hủy đi tương lai của mình."

Chu Diệp thương hại nhìn tôi: "Tôi sẽ không để cha mẹ đưa chị đến nhà mới đâu, chúng tôi không cần chị nữa, thi đại học xong thì chị tự đi làm đi, đi học đại học làm gì, phí tiền."
« Chương TrướcChương Tiếp »