Chương 7

"Nhưng với trí thông minh của chị, đi xin việc cũng không ai dám thuê đâu? Hay chị đi bán thân đi? Một ngày 24 giờ không nghỉ, chắc cũng sẽ kiếm được chút tiền, chơi loại thiểu năng trí tuệ như chị, đàn ông sẽ thấy kí©h thí©ɧ hơn."

Bốp!

Tôi tát mạnh vào mặt nó, chút tình cảm cuối cùng dành cho người em gái này cũng chấm dứt.

Loại em gái nào có thể nói ra những lời như vậy với chị mình?

Trong suốt mười ba năm tôi bị hành hạ, cha mẹ tôi đã nuôi dưỡng con bé như thế nào để giờ nó trở thành con súc sinh như này!

"Mày đánh tao? Mày dám đánh tao?" Chu Diệp vừa giận vừa sốc, không quan tâm đến hình tượng, điên cuồng lao tới.

Nhưng tiếng mở cửa vang lên, cha mẹ đã về rồi.

7

Chu Diệp cố gắng kiềm chế cơn giận, mắt đỏ lên, nước mắt trào ra, chạy tới mách lẻo.

"Cha mẹ ơi, hai người đã trở về rồi, chị ta đánh con!" Nửa mặt của Chu Diệp đỏ bừng, bị tôi đánh không nhẹ.

Cha mẹ thần sắc u ám, vẻ mặt mệt mỏi, nghe Chu Diệp mách lẻo thì càng tức giận.

"Chu Nhược, mày điên rồi sao? Em mày sắp thi đại học rồi, mày lại đánh nó? Nếu nó bị thương thì phải làm sao?" Mẹ tôi gào lên, cầm cây chổi đi tới.

Ba tôi ôm lấy Chu Diệp an ủi, miệng cũng chửi: "Mẹ nó, trạm chuyển phát nhanh bị cháy, trên đường về xe cũng bị lật, tới nhà còn bị mày chọc tức nữa, lập tức xin lỗi em mày cho tao!"

Tôi giơ điện thoại đã ghi âm từ trước, phát lại lời nói của em gái.

[Với trí thông minh của chị, đi xin việc cũng không ai dám thuê đâu? Hay chị đi bán thân đi?]

[Một ngày 24 giờ không nghỉ, chắc cũng sẽ kiếm được chút tiền]

[Chơi loại thiểu năng trí tuệ như chị, đàn ông sẽ thấy kí©h thí©ɧ hơn]

Giọng của em gái vang vọng khắp phòng khách.

Cha mẹ vẻ mặt không thể tin nổi, trong mắt họ, Chu Diệp là một đứa trẻ ngoan, vừa thông minh vừa chăm chỉ, lại còn hiếu thảo, sao có thể nói ra những lời độc ác như vậy?

Chu Diệp cũng thay đổi sắc mặt, rồi lập tức khóc lớn: "Cha mẹ, con bị chị chọc điên, chị không chịu nấu cơm cho con ăn, còn nói sẽ cho con ăn cứt, con mới nói những lời đó!"

Cha mẹ nhìn nhau, sắc mặt thay đổi trong chốc lát, rồi mắng tôi: "Chu Nhược, đủ rồi, là mày sai trước, mày còn dám ghi âm mách lẻo? Ai dạy mày làm thế hả!"

"Em mày tuần sau thi đại học rồi, gia đình có thể có được một sinh viên vào trường 985 hay không còn phải phụ thuộc vào nó, nó là tương lai của gia đình, mày mà còn chọc tức nó nữa coi chừng tụi tao đánh chết mày!"