Chương 9

Mẹ tôi tối qua nửa đêm mới về, rất mệt mỏi, nhưng vì đưa Chu Diệp đi thi, mẹ đã thức dậy với hai quầng thâm mắt.

Tôi bước ra ngoài, thấy cha đã chuẩn bị bữa sáng, đang tỉ mỉ bày biện.

Tôi chụp lấy một miếng điểm tâm ăn.

Cha tôi giận dữ: "Chu Nhược, đây là làm cho em mày, tối qua nó nói muốn ăn điểm tâm!"

"Nếu nó muốn ăn cứt, thì cha có định đêm khuya đi xúc hai muỗng từ hầm cầu không?" Tôi cười khẩy.

Cha tôi tức giận, giơ tay định đánh tôi.

Mẹ tôi bước tới ngăn lại: "Suỵt, Tiểu Diệp còn buồn ngủ, để con bé ngủ thêm năm phút nữa, đừng làm ồn."

Bà vừa nói vừa lạnh lùng lườm tôi: "Chu Nhược, mày giỏi nhỉ, trông không giống đứa ngốc chút nào. Suốt ngày mày chỉ biết gây chuyện thôi à?"

"Tiền của nhà này do con kiếm ra, tất nhiên con giỏi rồi." Tôi cười lạnh, ăn hết miếng điểm tâm.

Rồi bỏ đi.

Cha mẹ không ngăn tôi lại, sợ cãi nhau với tôi sẽ đánh thức Chu Diệp.

Tôi bắt taxi đến trường, với tâm trạng vừa căng thẳng vừa mong đợi, bước vào phòng thi.

9

Kỳ thi đại học lần này không khó.

Cũng có thể do trí thông minh vượt trội của tôi phát huy tác dụng, tôi cảm thấy càng làm càng dễ, môn sau nhẹ nhàng hơn môn trước.

Hai ngày sau, thi đại học kết thúc, tôi mỉm cười bước ra khỏi phòng thi, nhưng lại thấy một nhóm người đang vây quanh Chu Diệp hỏi han.

Nhìn kỹ, trong nhóm người đó ngoài cha mẹ tôi ra còn có một đám họ hàng.

Bác hai, bác tư, dì tư cùng anh họ, chị họ.

Lúc này tôi mới nhớ ra, con trai của bác hai và con gái của bác tư cũng thi đại học năm nay, họ học cùng trường với tôi.

Tôi vốn không muốn để ý, nhưng dì tư lại phát hiện ra tôi, dì ta cười để lộ hai chiếc răng cửa lớn, khuôn mặt béo phì đầy vẻ nhiều chuyện.

"Chu Nhược ra rồi, thi thố thế nào? Có chắc đỗ đại học không?" dì tư cố tình hỏi tôi như vậy.

Dì ta thường xuyên hỏi tôi như thế, vì con gái dì ta học rất kém, chắc chắn chỉ đỗ cao đẳng.

Nhưng tôi còn học kém hơn, luôn đứng cuối trường, nên dì tư thích lấy tôi ra làm chỗ tự an ủi bản thân.

Chỉ cần tôi đủ kém, thành tích của con gái dì ta cũng dễ nhìn hơn.

"Con bé này đỗ đại học? Thà bảo con trai tôi đậu Thanh Hoa còn hơn." Bác hai cười khẩy, rút thuốc ra hút.

Bác hai hay nịnh nọt cha mẹ tôi, đối xử với Chu Diệp rất tốt, vì gia đình ông ta rất nghèo, còn nhà tôi thì giàu có.

Nhưng ông ta lại có thái độ khác với tôi, vì cha mẹ tôi thường ngược đãi tôi, người ngoài nhìn vào cũng hiểu rõ vị trí của tôi trong gia đình.