Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Fernan không có biểu cảm gì nhìn Julia, sau đó nhanh chóng quay sang Matheus. Matheus đứng dậy và cúi chào hắn.

“Rất hân hạnh, thưa Ngài. Tôi là Matheus, linh mục của đền thờ Ilion.”

“Tôi đã được thông báo là Thái tử phi cử anh đến. Có chuyện gì sao?”

Tiến đến gần chỗ họ, Fernan ngồi xuống, hơi nghiêng đầu. Matheus cười và trả lời.

“Thái tử phi lo lắng cho sức khỏe của Julia, nên đã nhờ tôi đi một chuyến đến lâu đài của Đại Công tước.”

Ánh mắt của Fernan hướng sang Julia. Nàng chỉ nhìn chẳm chằm vào khoảng không giống như đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng nào đó.

“Và nếu Ngài cho phép, tôi muốn được chúc phúc cho tòa lâu đài.”

Fernan vẫn đang nhìn Julia, không do dự mà trả lời.

“Cứ làm vậy đi.”

Khi Fernan nói xong, Julia đột nhiên nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng nàng không biểu lộ cảm xúc gì mà quay sang nói với Matheus.

“Tôi sẽ chỉ phòng cho anh sau bữa tối.”

“Cảm ơn.”

Matheus cười nhẹ. Julia cũng nhìn vào anh ta, khóe miệng nàng khẽ giương lên.

Trong lúc hắn nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt Fernan khẽ biến hóa.

***

Sau khi Matheus rời khỏi lâu đài, Julia thường xuyên lơ đãng.

Ngồi trước bàn, nàng nhìn chằm chằm mặt dây chuyền trên tay. Nó được làm từ một viên đá quý màu xanh lam, Matheus đã đưa nó cho nàng trước khi rời khỏi. Mặt dây chuyền có chứa đựng thần lực của Matheus.

Julia bỏ nó lại vào ngăn tủ. Nàng kiểm tra giờ và nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. Nàng đứng trước lan can và nhìn xuống sảnh chính ở tầng một.

Fernan sẽ luôn đi ngang qua đây và hướng đến cửa lớn.

Và Julia sẽ luôn thức dậy vào thời gian khởi hành của Fernan.

Nếu không làm như vậy, nàng sẽ chẳng còn cơ hội nào để nhìn Fernan. Đã từ lâu, Julia không còn đứng cạnh bên những người hầu để đích thân tiễn anh nữa. Nàng không muốn lại nhận lại ánh mắt khinh bỉ của Fernan.

Nên nàng cảm thấy hài lòng khi được nhìn anh như vậy, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Mình đúng là một kẻ ngốc.

Giữa họ đã định sẵn sẽ kết thúc. Nàng đã từng nghĩ họ sẽ có rất nhiều ngày ở bên cạnh nhau và nàng đã cố gắng thay đổi cách nghĩ của Fernan, nhưng tất cả giờ đây đã trở nên vô nghĩa.

Mình yêu chàng ấy, nhưng mình biết mình sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Nhưng mà Julia vẫn chưa sẵn sàng để từ bỏ, dù chỉ là việc ngắm nhìn Fernan từ xa.

“Thưa Phu nhân.”

Julia vô lực cất bước đi dọc hành lanh, nàng nghe thấy giọng nói gọi tên mình. Nàng quay đầu lại.

Melissa đang cầm trên tay một lá thư, dừng lại trước mặt nàng.

“Có một lá thư từ Hầu tước Elody.”

Julia nhìn lá thư Melissa đưa ra và nhanh chóng nhận lấy.

Quay trở về phòng ngủ, nàng ngồi xuống trước bàn, không mở thư ra.

Dù cho nàng không đọc, nàng vẫn biết nội dung của nó. Bởi vì mỗi ngày Hầu tước đều gửi những lá thư với cùng một nội dung.

Mình nên làm sao đây?

Julia thở dài nặng nề, hai tay che mắt.

Fernan đã nói không cần tình cảm của nàng, và chưa bao giờ muốn nàng là vợ. Anh cũng đang suy nghĩ về việc kết thúc cuộc hôn nhân này và cứ liên tục đẩy nàng ra xa.

Dẫu vậy, cha nàng thì lại bảo bằng mọi cách phải giữ Fernan lại. Ông ta hối thúc nàng sinh con để khiến cuộc hôn nhân này thêm vững chắc.

Julia cắn môi, gục đầu xuống. Nàng cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.

***

Cuối cùng, như mọi lần, Julia đã không hồi âm lại lá thư của Hầu tước.

Kể từ ngày hôm đó, tất cả những lá thư được gửi đến đều chất thành đống ở một bên và nàng vờ như không nhìn thấy chúng. Nếu không được trả lời lại, Hầu tước có thể sẽ đến lâu đài và nổi giận với nàng.

Nhưng Julia không muốn phải bận tậm đến những lá thư đó nữa.

Nàng cắt đứt dòng suy nghĩ và chuyên tâm đọc sách, rồi nàng chợt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa thu đã gần kết thúc.

Thời gian trôi đi và nàng không biết khi nào mình sẽ bị đuổi khỏi lâu đài. Fernan không nói gì, chỉ bận rộn như mọi ngày, và nàng thì khó có thể gặp được.

Buổi chiều, nàng đi dạo quanh lâu đài.

Sau một hồi ngước nhìn bầu trời trong ánh chiều tà, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn.

“Chúng ta phải đi ngay. Nhanh chân lên.”

Khi quay đầu lại, Julia nhìn thấy Bennett đang vội vã đi đến chuồng ngựa. Nàng hỏi Bennett.

“Có chuyện gì sao?”

“Phu nhân.”

Bennett cúi đầu và ngập ngừng trả lời.

“Tôi nhận được một lá thư gửi cho Ngài Đại Công tước và có vẻ như là tin khẩn.”

Đôi mắt Julia mở to khi nhìn thấy lá thư trong tay Bennett. Bởi vì phong thư được niêm phong bởi con dấu của Hầu tước Elody.

“Ông có biết là gì không?”

“Tôi không biết, nhưng người hầu đem lá thư đến đã nói là khẩn cấp và cần phải nhanh chóng giao cho Ngài ấy.”

Julia có một linh cảm xấu. Nàng trầm tư và nhanh chóng trấn tĩnh lại, chìa tay ra.

“Tôi sẽ đưa cho Ngài ấy.”

“Người muốn tự mình đưa cho Ngài ấy sao?”

Có vẻ Bennett hơi do dự một lúc, nhưng sau đó đưa lá thư cho nàng. Chẳng mấy chốc, người đánh xe mà Bennett gọi đã kéo cỗ xe đến.

Vì nàng đang mặc quần áo dành cho bên ngoài trời nên không cần phải chuẩn bị thêm gì nữa. Julia nhanh chóng ngồi lên xe ngựa.

“Phu nhân đi an toàn.”

Bennett tiễn nàng, và cỗ xe ngựa bắt đầu rời khỏi lâu đài.

Julia lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng không thể ngồi yên khi nhìn thấy lá thư cha nàng gửi đến cho Fernan. Julia đã không hồi âm lại bất kỳ lá thư nào của Hầu tước, và giờ thay vào đó ông ta đã gửi nó đến cho Fernan.

Julia đan hai tay vào nhau. Nàng không biết chính xác nội dung là gì, nhưng nàng có linh cảm rằng nó không phải điều gì tốt đẹp.

Đó có thể chỉ là nỗi sợ hãi vô căn cứ, nhưng Julia không thể tin tưởng người cha của mình.

Nàng lo lắng rằng ông ta có thể sẽ thử đưa cho Fernan thứ thuốc giống như lúc trước đã đưa cho nàng.

Nàng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tự đi đến trước mặt Fernan và hỏi về lá thư. Nàng không muốn gây ra hiểu lầm nào thêm nữa.

“Phu nhân, chúng ta đã đến dinh thự rồi.”

Trước khi nàng kịp nhận ra, cỗ xe ngựa đã đến đích và người đánh xe đã mở cửa ra.

Julia bước ra khỏi cỗ xe và nhìn thoáng qua bên ngoài của dinh thự rộng lớn. Đến tận ngày hôm nay nàng mới biết rằng Fernan có một dinh thự riêng. Nàng thấy khả nghi, nhưng nàng cần phải nói chuyện với Fernan trước.

Ngay lúc nàng bước vào cổng, Julia đụng vào một người đang từ dinh thự bước ra.

“A!”

“Ôi, tôi xin lỗi.”

Julia xin lỗi, nhưng bỗng khựng lại. Người bước ra từ dinh thự riêng của Fernan là một người nàng có quen biết.

Người phụ nữ với mái tóc đỏ buông xõa mềm mại. Là Cornelia, con gái của Công tước Blair.

Julia nhớ lại ngày diễn ra buổi tiệc, khi nàng trò chuyện cùng với các tiểu thư quý tộc, họ đã có chào hỏi nhau.

“Đại Công tước phu nhân?”

Cornelia ngạc nhiên nhìn Julia. Julia đứng bất động và nhìn vào cánh cửa dinh thư mà Cornelia vừa bước ra. Tại sao tiểu thư Blair lại bước ra từ dinh thư của Fernan, khi mà ngay cả Julia cũng chỉ mới vừa biết được Fernan có một dinh thư riêng…

Trong giây lát, tâm trí của Julia trở nên trống rỗng.

“Ừm, phu nhân à, bây giờ cô không thể vào được đâu.”

Cornelia nở một nụ cười đẹp đẽ và nhìn Julia đang thất thần.

“Tốt hơn hết là cô không đi vào.”

“... Ý của cô là gì?”

Julia hỏi lại với giọng cứng rắn, và Cornelia tựa lưng vào cánh cổng lớn. Cô ta nhìn Julia, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.

“Ngày diễn ra buổi tiệc dịp Quốc khánh, tôi đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Ngài ấy và Phu nhân rồi.”

Trước câu trả lời nhàn nhạt của Cornelia, khuôn mặt Julia dần tối lại khi nhớ đến ngày đó.

Cornelia vẫn đang nhìn Julia, tiếp tục nói với vẻ kinh ngạc.

“Có vẻ như là Ngày ấy đang suy nghĩ về việc li hôn với cô…”

Cornelia nheo mắt, ra vẻ hối lỗi khi nói ra lời đó.

“Thật tội nghiệp.”

Sau đó cô ta cười mãn nguyện khi thấy biểu cảm của Julia thay đổi.

“Hay là cô cũng đi tìm người nào khác để xoa dịu nỗi cô đơn đi.”

“...”

“Sau khi li hôn, chắc cô sẽ có ai khác thôi.”

Đây là điều mà nàng đã linh cảm sao? Cornelia không nói thẳng ra, nhưng Julia có thể hiểu ngay ẩn ý trong lời nói của cô ta. Đó là có khả năng Fernan có người phụ nữ khác bên cạnh.

Cùng lúc đó, những tin đồn nàng đã từng nghe đột ngột hiện ra trong đầu nàng.

Julia run rẩy nhìn dinh thự mà Cornelia đã đứng chặn lối vào.

Nàng muốn hỏi Fernan, nhưng nhanh chóng sợ hãi. Bởi vì Fernan đã từng nói rằng sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân này và hơn hết, anh ấy ghét nàng.

Có khác gì không nếu Fernan nói cho nàng biết sự thật khi mà ngay từ đầu anh đã không coi nàng là vợ?

Julia hình dung ra hình ảnh Fernan lạnh lùng nhìn xuống nàng, và làm tổn thương nàng bằng những lời nói thậm chí còn lạnh lẽo hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »